Lam Hân vừa ăn vừa nói, cười đến vui vẻ, trước kia mang thai anh em Tiểu Tuần cô luôn cảm thấy rất buồn ngủ, cả ngày uễ oải, khó có tinh thần.
Lục Hạo Thành lại bóc thêm một quả cho cô, dịu dàng hỏi: “Bà xã, em còn muồn ăn gì không?”
Lam Hân nghĩ nghĩ, lại cúi đầu nhìn quả quýt, “Chỉ nghĩ muốn ăn quýt, chua chua ngọt ngọt, mọng nước, ăn ngon thật!”
Lục Hạo Thành nhìn thấy cô lại ăn hết một quả, lại bóc thêm cho cô, sau khi ăn năm quả, Lam Hân cuối cùng cũng lắc đầu, “Đừng lột nữa, em không ăn được nữa.”
Lục Hạo Thành đem quýt đặt sang một bên, đứng dậy đi rót cho cô ly nước.
Lam Hân nhìn qua anh, hạnh phúc cười cười: “Lục Hạo Thành, có anh thật tốt!”
Sự quan tâm chu đáo của anh khiến cô rất cảm động.
“Đứa ngốc.”
Anh nhẹ nhàng, âu yếm xoa đầu cô.
Anh thì hạnh phúc nhất là khi có cô.
Lục Hạo Thành thay đồ ngủ, thật cẩn thận nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng “Bà xã, anh yêu em!”
Anh thì thầm vào tai cô, giọng nhẹ như nước.
Lam Hân hơi sửng sốt, sau đó lại ngẳng đầu, đôi mắt ngắn nước nhìn anh, “Sao đột nhiên lại nói mấy lời như vậy?”
Lục Hạo Thành nhẹ vươn tay điểm vào mũi cô, “Đã nghĩ sẽ mỗi ngày đều nói với em câu này một lần, để em hiểu rõ lòng anh.”
Lam Hân vừa nghe, hạnh phúc cười cười, “Nhưng nếu mỗi ngày đều nghe, thì sẽ phát chán mắt.”
Lục Hạo Thành cười khẽ, chớp chớp đôi mắt thâm thúy: “Lam Lam, anh nói sẽ không chán được đâu.
Nếu chúng ta lại có thêm một cô con gái thì rất tốt.”
Anh lẳng lặng nhìn cô, tin cô có thai, mà anh cũng không phải là người đầu tiên biết đến.
Anh có một loại cảm giác như không được bà xã nhà mình coi trọng.
Lam Hân sửng sốt, ánh mắt lẳng lặng nhìn qua anh, sao đột nhiên anh lại đề cập đến ván đề này.
“Kỳ Kỳ không