“Tôi phải đi đây, không có việc gì thì đừng tìm tôi.”
Âu Cảnh Nghiêu run rấy nổi da gà rồi mới xoay người rời đi.
Lục Hạo Thành nhìn theo bóng lưng Âu Cảnh Nghiêu vẫn cười với vẻ mặt kiêu ngạo như cũ.
Anh nhìn thoáng qua thời gian, lên kế hoạch cho thời gian ăn com trưa_.
Nhắc lên điện thoại nội bộ, gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng làm việc của Lam Hân i.
Lam Hân đang xem bản vẽ thiết ké, hôm nay cô phải đến xưởng hoàn thành công đoạn cuối cùng, váy cưới của cô Hạ Thù đã hoàn thanh xong, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian đã định.
Lam Hân tưởng tượng đến đây, cả người đều thấy hưng phần lên.
Điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên, Lam Hân cúi đầu vừa thấy, là Lục Hạo Thành gọi tới.
Cô liếc mắt thấy Ninh Phi Phi đang cúi đầu làm việc thì cằm lấy điện thoại.
Cô còn chưa lên tiếng, Lục Hạo Thành đã cười thành tiếng, “Bà xã, nay em muốn ăn cái gì?
Anh sẽ bảo người trong nhà hàng mang qua đây.”
Lam Hân nghĩ nghĩ, cũng không phải rất muốn ăn, bữa sáng bổ dưỡng mẹ làm cho, cô ăn giờ còn có chút no.
“Em cái gì cũng không muốn ăn.”Lam Hân trả lời anh.
Lục Hạo Thành: “…… ” Cái gì cũng không muốn ăn, cái này không được, bảo bối nhỏ trong bụng cô cũng đói thì phải làm sao bây giờ?
Đó là con gái nhỏ cùng bà xã của anh, cũng không thể bị đói.
“Bà xã, em không thể không ăn cơm được, như vậy đi, anh gọi cho nhà hàng Giang Thị đem chút cháo qua đây, khẩu vị nhẹ, em cũng sẽ thích.”
Lam Hân vừa nghe lời này liền đau lòng, cháo ở nhà hàng Giang Thị đắt đến thế nào chứ, một bữa cũng đủ để chỉ trả phí sinh hoạt cho gia đình trong một tháng đầy.
Kế tiếp, cô còn có bốn đứa nhỏ phải nuôi, cũng không