Giọng Ninh Phi Phi có chút nhỏ, nhìn thấy sắc mặt Lam Hân không có nhiều lắm biến hóa, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lam Hân thấp giọng cười cười: “Phi Phi, cô từ từ ăn.”
Nói xong, cô thu dọn lại bàn làm việc, đứng dậy và đi ra khỏi văn phòng.
“Được! Quản lý Lam.”
Ninh Phi Phi mang vẻ mặt kích động, đồ ăn ở nhà hàng Giang Thị, đây là lần đầu tiên cô được ném thử đấy.
Cô có chút không nén nổi sự phấn khích trong lòng, lấy khả năng của cô, tích góp tiền lương nửa năm chắc cũng không đủ để mò đến nhà hàng Giang Thị dùng bữa cơm.
Điều này sao có thể khiến cô không cảm thấy kích động được chứ?
“Lam Lam, chúng ta đi thôi.”
Trong mắt Lục Hạo Thành chỉ có hình bóng bà xã nhà mình, mang theo nụ cười dịu dàng như nước.
Khóe miệng Lam Hân khẽ con bên, trên môi nở nụ cười nhẹ, “Đi thôi! Vừa rồi lúc anh gọi điện thoại em không thấy đói, giờ lại thấy đói bụng rồi đây.”
Cô quả thật có chút đói bụng, vì bảo bối nhỏ trong bụng mình, cho dù không cảm thấy đói, cô cũng phải ăn cơm tử tế.
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, anh biết trước sẽ là như vậy.
Anh dắt tay cô, thâp giọng bên tai cô nói: “Lam Lam, anh đều đã chuẩn bị tốt cho em rồi.”
“Cám ơn ông xã!”
Lam Hân nghĩ muốn nịnh nọt anh một chút, định nói cùng đến căn tin ăn, nhưng anh quả thật không xem trọng lời nói của cô.
Lục Hạo Thành nghe một câu ông xã này của cô có ý tứ khác, anh cười cười, lúc cùng Lam Hân ở cạnh nhau, đôi mắt anh luôn luôn mỉm cười, không còn dáng vẻ lạnh lùng chán đời thường thấy nữa: “Bà xã, không cần cảm ơn, anh nói này, anh cũng không thiếu tiền, em có thể mạnh dạn mà tiêu tiền.”
Lam Hân trừng mắt nhìn liếc anh một cái, bây giờ anh còn nói mấy lời như vậy, xem ra cô cần phải dạy dỗ lại anh, để anh biết tiết kiệm là một đức tính tốt.
Giọng điệu Lam Hân chua ngoa hỏi: “Anh vẫn là mua cháo ở nhà hàng Giang Thị phải không?”
Lục Hạo Thành vội vàng cười cười, “Bà xã, mỗi ngày em phải đi làm