Buổi thử vai của đám nghệ sĩ mới của câu hôm nay thế nào rồi, đều thuận lợi cả chứ?
Nhưng mà nhìn sắc mặt cậu trông không được tốt lắm, xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Nhạc Cần Nghiên vừa nghe lời này, cảm xúc mới vừa bình ổn lại lộ ra, cô trầm giọng nói: “Lam Lam, tôi đã gặp được Mộc Tử Hoành.”
“An Lam Hân kéo tay Cẩn Nghiên qua, lo lắng nhìn cô, “Nghiên Nghiên, tâm trạng của Mộc Tử Hoành, tâm trạng của cậu, chúng tôi đều có thể hiểu được, trạng thái của Mộc Tử Hoành vẫn luôn dao động, cậu có thể còn phải đợi thêm chút thời gian nữa.”
Nhạc Cẩn Nghiên chua sót cười, nói: “Lam Lam, cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
Tuy nhiên chỉ trong thâm tâm cô hiểu rõ, trái tim cô đã bị khóa chặt về một hướng, cô biết rõ mình muốn đi về đâu.
Lam Hân đau lòng vỗ nhẹ lên cánh tay đang ôm lấy cô “Nghiên Nghiên, có duyên thì dù thế nào hai người cũng sẽ ở cạnh nhau, hai người đã phải trải qua nhiều trắc trở, mối quan hệ sau này chắc chắn sẽ càng bền chặt và lâu dài.”
“Đúng!”
Nhạc Cần Nghiên cười cười, “Lam Lam, tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đến này Mộc Tử Hoành nghĩ thông suốt những chuyện kia, không phải chỉ là một chân khập khiễng thôi sao?.
Được tại { TRÙM truуện.мE }
Cũng không phải “tim khập khiễng”, thật không biết trong lòng anh ấy nghĩ như thế nào, tôi cũng không ghét bỏ anh ấy, ngược lại anh ấy còn dám ghét bỏ tôi.”
Mỗi lần cô nghĩ đến như vậy, đáy lòng đều vô cùng buồn bực.
Lam Hân nhìn thấy cô, bước chân cũng dừng lại, “Nghiên Nghiên, tình yêu là một sự cộng sinh giữa hai linh hôn với nhau, thuộc về nhau, hòa cùng làm một.
Mặc dù Mộc Tử Hoành hiện tại vẫn đóng chặt cửa trái tim, tuy nhiên cậu yên tâm, Nghiên Nghiên của chúng ta tuyệt vời như vậy, nhất định sẽ khiến anh ấy phải chủ động mở cửa trái tim đón cậu vào.”
“Ha ha……… ” Lời nói của Lam Hân khiến cho Nhạc Cẩn Nghiên vui vẻ nở nụ cười.
“Lam Lam, thật ra tôi chẳng mong ước gì cao sang, chỉ mong có được một tình yêu đích thực.
Với tôi, theo đuổi thành công trong sự nghiệp đã dần trở nên rất nhàn nhã bình thường, hiện tại càng khát vọng có được một tình yêu có thể khiến bản thân cảm thấy ổn định và hạnh phúc.”
Nhạc Cẩn Nghiên nói đến đây, bỗng nhiên ghé mắt qua cười với người bên cạnh “Lam Lam, cậu còn nhớ rõ chúng ta