Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua Bùi Dao Tỉnh, đoạn chuyện xưa giữa ba người bọn họ, anh cũng loáng thoáng nghe được “Bác, bác đang có khách hả.”
Lam Hân nhìn thấy Bùi Dao Tinh, cũng không thèm chào hỏi.
Đối với Bùi Dao Tinh, ấn tượng của cô cực kỳ kém, không muốn củng bà ta mở miệng nói một câu.
Lý Nghệ Na tiếp nhận hộp đựng đồ ăn trong tay cô, cười nói: “Không có việc gì, bọn họ phải đi rồi, các cháu ngồi trước đi trà.”
Lý Nghệ Na nói xong, đem đò bỏ vào tủ lạnh.
Lục Hạo Thành nắm tay Lam Hân ngồi vào một bên sô pha.
Mậu Tử Hiên nhìn thấy Lý Nghệ Na có khách đến, biết chuyện này nếu còn dây dưa nữa, Na Na nhất định sẽ không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Hắn lên thân mình mỏi mệt đứng dậy, cảm thấy cơn say.
đã tỉnh hơn phân nửa, nhìn thấy Lý Nghệ Na đi pha trà, trong đầu thoáng lướt qua cảnh tượng, hắn trầm giọng nói: “Na Na, tôi đi về trước.”
Nói xong, cũng không thèm nhìn bắt cứ ai, trực tiếp rời đi.
Bùi Dao Tinh nhìn thấy Lam Hân, cười lạnh nói: “Quản lý Lam, rất chờ mong được thấy áo cưới của cô Hạ Thù.”
Những lúc đối mặt với Lam Hân, bà ta lại bày ra vẻ mặt khôn khéo cùng có năng lực, trong mắt Lam Hân những người sống phải ngụy trang như bà ta cũng thật mệt mỏi.
Cô cười nói: “Cám ơn Cô Bùi đã chờ mong, hy vọng đến lúc đó đừng để bà cảm thấy quá thất vọng là được.”
Bùi Dao Tinh chỉ lạnh lùng cong khóe môi, không nói gì, lập tức rời đi.
Lam Hân nhìn theo bóng lưng bà ta, ý cười có chút kỳ quái.
Cô Bùi, đến lúc đó, bà chắc chắn sẽ thất vọng.
Lý Nghệ Na bưng một ly trà cùng một ly nước trái cây qua, bà cười nói: “Lam Lam, quá muộn rồi, cháu không thể uống trà, ta cho chuẩn bị nước trái cây cho cháu, chuẩn bị cho giám đốc Lục tách trà.”
Nói xong, đem trà cùng đồ uống đặt ở trước mặt hai người.
Lục