Anh xoay người quay về văn phòng, đột nhiên nghe được.
có người đang gọi mình “Thư ký Âu.”
Âu Cảnh Nghiêu chậm rãi quay đầu qua, thấy được Ninh Phi Phi ôm tư liệu đang đi về phía mình.
Cô mặc bộ trang phục công sở màu trắng, tóc cột đuôi ngựa, đường nét khuôn mặt hoàn toàn lộ rõ, cái mũi tỉnh xảo khéo léo, đôi môi mềm mại màu hoa anh đào hồng phấn, mắt hạnh mơ màng nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu còn hơi nhướng lên, nháy mắt khiến khuôn mặt cô càng trở nên linh động hoạt bát.
“Thư ký Âu, đây là dự toán ngân sách của quản lý Lam cho trang phục mùa đông, anh xem qua một chút.”
Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe, hơi kinh ngạc, “Quản lý Lam hành động cũng thật là nhanh, dự toán ngân sách cho trang phục mùa đông vậy mà đã có rồi.”
Ninh Phi Phi nhìn anh với đôi mắt hơi rủ xuống, nhìn qua thì trông dịu dàng hơn rất nhiều, đôi môi đỏ mọng chậm rãi nở nụ cười ngọt ngào, “Quản lý Lam nói, sản phẩm mùa thu đã dự toán tốt hơn cô ấy tính, hiện tại cô ấy đã thấy yên tâm rồi, nên đã bắt tay vào chuẩn bị cho xong bản vẽ thiết kế mùa đông đấy.”
Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe lời này, cười nhẹ: “Không hỗ danh là Lam Hân.”
Ninh Phi Phi cười rạng rõ: “Đúng vậy, hiện tại trong công ty chúng ta, quản lý Lam chính là nhà thiết kế nổi danh không thể chối cãi.”
Âu Cảnh Nghiêu nhìn lúm đồng tiền như hoa của người trước mặt, nhịn không được nhìn cô thêm vài lần “Vậy cứ để tôi xem trước, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ trực tiếp mang cho giám đốc Lục.”
“Vâng, vắt vả cho thư ký Âu rồi.”
Ninh Phi Phi cười xoay người rời đi.
Âu Cảnh Nghiêu cũng xoay người quay về văn phòng của bản thân.
Lục Hạo Thành quay trở lại văn phòng, ngồi vào bàn làm việc vẫn cảm thấy không vui, nhìn vào màn