Lam Hân vừa nghe lời này, hơi kinh ngạc hé miệng, Kỳ Kỳ nói mấy lời này, vì sao cô lại cảm giác đau lòng đến vậy chứ?
Cô khẽ cười nói: “Kỳ Kỳ, mẹ có các con, không vất vả chút nào.
Không có các con, sẽ không có mẹ của hiện tại.”
Có lẽ, cô thật sự sẽ không bao giờ vực dậy trong vụ việc đó, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại được.
Nghiên Nghiên cùng Cần Hi, cả ngày lải nhải bên tai cô, mãi đến khi nghe được tin trong bụng cô có đứa nhỏ, cô đã nghĩ đến là bản thân đang nằm mơ, trong giác đó vô vô ưu vô lo, không còn đau đớn, không bao giờ… nghĩ muốn tỉnh lại nữa, những lúc nghe thấy chuyện này, cô không khỏi bừng tỉnh.
Ở thời điểm đó, máy đứa bé đã ở trong bụng cô lớn dần, lần đầu tiên đi khám thai, nghe được tiếng tim đập có lực của máy đứa nhỏ, cô mới biết con của mình có sức sống mãnh liệt đến thế nào.
Sau khi cô tỉnh dậy, không còn cảm giác tuyệt vọng nữa, mà là tràn đầy hy vọng mới.
“Kỳ Kỳ, mẹ phải cám ơn các con, các con đã đến bên đời mẹ, khiên mẹ như được sông lại một lân nữa.”
Nếu không có các con, có lẽ giờ mẹ không còn có mặt trên cõi đời này nữa.
“Mẹ.”
Giọng Lam Tử Kỳ có chút nghẹn ngào, những chuyện trong quá khứ của mẹ, ba anh em cô bé đều biết rõ, nên mắấy anh em mới càng đau lòng mẹ mình hơn “Được rồi, bảo bối, mẹ phải rời giường, đã cảm thấy đói bụng rồi.”
Lam Hân cười rồi rời giường rửa mặt.
Lam Tử Kỳ giống cái đuôi nhỏ đi theo phía sau cô.
“Mẹ, cha đã làm bữa sáng cho mẹ, cha tiến vào phòng bếp, khiến mẹ Cẩn Nghiên giật nảy mình, nhưng chỉ một lát sau, mẹ Cẩn Nghiên lại phải hướng về cha mà giờ ngón tay cái lên, nói cha là một người đàn ông tốt, bảo cha đấp mức như phải chăm sóc mẹ thật tốt, còn bảo không biết chừng lần này là con gái, đây là ý gì vậy?”
Lam Hân: “…… ” Đây là ý tứ gì, ý tứ là Nghiên Nghiên đã bán đứng cô rồi sao?
Cô cúi đầu nhìn thoáng