Hàn Vũ Hiên đã sớm nhìn thấy Lam Tử Kỳ, là cố ý đi theo chờ Lam Tử Kỳ.
Ánh mắt cậu bé lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo của Lam Tử Kỳ, có chút rụt rè hỏi: “Lam Tử Kỳ, sao cậu lại ở đây? “
Lam Tử Kỳ nhìn cậu bé, sắc mặt có chút không tốt, trong lớp, thành tích của ba anh em họ vẫn đứng đầu bảng xếp hạng, nhưng cô so không được với hai anh, có lúc sẽ kém cô một hai điểm như vậy.
Về sau, Hàn Vũ Hiên và cô đều giống nhau, hôm nay điểm kiểm tra, cô đạt được một trăm điểm, Hàn Vũ Hiên rốt cục tụt lại phía sau cô 0,5 điểm.
Cô đang vui vẻ, Hàn Vũ Hiên lại từ phía sau đẩy cô một cái, cũng không biết là cố ý, hay là không chú ý, đá bắp chân cô một cái, vừa vặn làm chân cô bị thương, cô đau, lúc ấy rất tức giận, quay đầu lại liền vỗ hai cái trên đầu cậu bé.
Kết quả là, cho đến khi tan học, hai người cũng không để ý đến nhau.
Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của Lam Tử Kỳ hơi nắm chặt dây đeo túi xách của mình, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn Hàn Vũ Hiên, “Tôi không thể tới nơi này sao?” Cô ấy hỏi lại, giọng điệu rất không tốt.
Suy nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, cô ấy đã tức giận.
Bây giò cô đi bộ khập khiễng, thỉnh thoảng dùng sức, còn đau dữ dội.
Hàn Vũ Hiên nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến chuyện hôm nay, cậu bé không phải cố ý, cậu bé bị bạn học làm vấp ngã, nên mới đụng phải cô, vốn định đứng vững, không ngờ lại đá vào chân cô bị thương, cậu bé vẫn cảm tháy rất áy náy.
“Kỳ Kỳ, chuyện hôm nay xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Cậu bé xin lỗi chân thành.
Nói xong, liền khẩn trương đứng tại chỗ, thần sắc dồn dập, ánh mắt lóe ra, không dám nhìn Lam Tử Kỳ.
Động tác trước sau bất an của chân, hai tay nắm chặt trước bụng, ngón tay siết chặt có chút đỏ lên.
Mà đối với lời xin lỗi đột ngột của Hàn Vũ Hiên, Lam Tử Kỳ có vẻ kinh ngạc lại xấu hỏ, là cậu bé không cẩn thận, mà cô cố ý cho cậu bé hai cú đấm, có vẻ cô là người nhỏ nhen, yêu thích so đo tính toán.
Cô hơi cắn cánh môi phấn nở, vì sao phải nói không phải cố ý, mọi chuyện đều đã xảy ra rồi.
Quay đầu ăn viên kẹo, quá ngại ngùng rồi.
Cô ấy ghét điều đó nhất.
Lúc cô cúi đầu, nhịn không được trừng mắt nhìn Hàn Vũ Hiên mỉm cười nhìn cô, động tác của cô rất nhanh, Hàn Vũ Hiên cũng không nhất định nhìn thấy.
“Không… Không sao đâu, tôi