Lam Tử Nhiên rõ ràng sửng sốt, thật sự là nghĩ đến cái gì thì cái đó đến, cậu bé ngước mắt lên nhìn em gái, con bé đã thoát fan rồi, sao còn bắt mình phải chạy việc vặt chứ “Lúc Sở Phi Dương đi, tại sao không gọi cậu ta đi lấy luôn?”
Cậu bé thấy khó hiểu, ban ngày con bé này còn chế nhạo mình, hình như còn chưa nói lời xin lỗi với cậu đâu.
Hiện tại con bé này còn nghĩ muốn sai bảo mình, Lam Tử Nhiên này khi nào thì trở nên dễ bắt nạt như vậy chứ?
Lam Tử Kỳ tỏ vẻ thản nhiên nói: “Vừa rồi em quên mắt.
”
Lam Tử Nhiên: “…… ” Trí nhớ của con bé này có kém như vậy sao?
“Được, được được, anh đi lấy cho em, anh đúng là tên chạy việc vặt.
”
Lam Tử Nhiên chậm rãi đứng dậy, ai bảo con bé là em gái mình chứ.
Lúc ở trong bụng mẹ, anh đắm tôi đá, giờ đến khi chui ra rồi thì vẫn đắm đá nhau như vậy.
Lam Tử Kỳ nhìn thấy anh hai rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười đắc thắng, “Anh hai, anh vẫn luôn không phải là đối thủ của em.
”
Lam Tử Tuần liếc mắt nhìn em gái trong bộ váy công chúa màu hồng, nhìn vẻ mặt thắng lợi tươi cười kia, vô cùng đắc ý, cậu trầm giọng hỏi: “Kỳ Kỳ, rất vui vẻ sao?”
Lam Tử Kỳ sửng sốt, lập tức cười cười, chút tâm tư nho nhỏ này cô bé không thể che dấu được trước mặt anh cả nhà mình.
“Anh cả.
”Cô bé làm nũng gọi.
*ÙI9 Lam Tử Tuấn chỉ thản nhiên thốt lên một chữ, liền cúi đầu tao nhã căn mấy viên tôm trên đĩa, Lam Tử KỲ: 10.
” Ở trước mặt người trong nhà, cũng cần phải ăn tao nhã đến vậy sao?
“Kỳ Kỳ, kem và bít tết của cậu này, mợ đang cùng cô Nhạc Cần Nghiên nói chuyện phiếm, không có để ý đến tôi đi lầy đồ ăn đâu.
”
Sở Phi Dương cười cười đặt đồ ăn ở trước mặt cho Lam Tử Kỳ.
Vẻ mặt chờ đợi Lam Tử Kỳ khen ngợi biểu hiện của mình Lam Tử Kỳ nói một tiếng “Cám ơn” xong, liền cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn.
Sở Phi Dương không được