“Đồng ý!”
Lục Hạo Thành gật gật đầu, “Anh hai em thì anh có thể tin tưởng, nhưng anh cả của em thì không tin được.”
Lam Hân nhíu mi hỏi: “Anh cả của em cũng tệ đến thế sao?”
Nếu không anh cả cho cô một ngàn vạn tiền tiêu vặt kia, cô cũng không có tiền để làm nhẫn kim cương đâu.
Thẻ cha đưa cho cô là thẻ vip kim cương, cô biết tiền trong tắm thẻ đó nhất định rất nhiều, nhưng cũng không dám động vào.
Lục Hạo Thành nghĩ nghĩ, chuyện về cậu anh cả này, thật đúng là không thể tùy tiện nói, cô nhóc kia bao che khuyết điểm cho người nhà.
Anh cũng không dám nói lung tung về anh vợ nữa.
“Ha ha...” Lục Hạo Thành đánh trống lảng cười cười, anh thật sự không nên đề cập đến chuyện này, “Lam Lam, em có biết em phối hợp với cái gì là trông đẹp nhát không?”
Làn Hãn is sa”
Chuyện này có liên quan đến đáp án cho câu hỏi vừa rồi của cô sao?
Lam Hân không nói lời nào, ánh mắt lẳng lặng nhìn anh lái xe.
Khuôn mặt tinh xảo của Lục Hạo Thành dần dần tràn ra ý cười tươi rói.
Tự mình đưa ra câu trả lời: “Lam Lam, phối hợp với anh là đẹp nhất!”
Lam Hân: “…...” “Lục Hạo Thành, anh có biết những lúc em mắt ngủ sẽ suy nghĩ cái gì không?”
Giọng nói của cô trầm thấp hỏi.
Lục Hạo Thành tự tin tràn đầy trả lời, “Lam Lam, đương nhiên là nhớ anh.”
Lam Hân bỗng nhiên dội cho anh một gáo nước lạnh.
“Sai, là suy nghĩ làm sao để ngủ.”
Lục Hạo Thành: “…… ” Vừa rồi anh lấy đâu ra tự tin nói chuyện vậy?
Cho rằng cô gái nhỏ bên cạnh sẽ nhớ đến mình.
“Lam Lam, em chẳng lẽ không nhớ đến anh sao?”
Lục Hạo Thành mang vẻ mặt tủi thân, những lúc không ngủ được anh đều nhớ về cô.
Lăn qua lộn lại, nghĩ