Có Ức Lâm nhìn qua Trầm.
Giai Kỳ ôn nhu cười cười, “Bà nội, cháu đều nghe lời bà.”
Trầm Giai Kỳ tiếp xúc đến ánh mắt của anh, lại căn nhẹ cánh môi một chút.
“Được! Trong nhà chúng ta, cháu là ngoan ngoãn nghe lời nhất.”
“Bà nội, chẳng lẽ cháu không ngoan sao?”
Cố Ức Sầm ở một bên bất mãn lên tiếng.
Bà nội Có nghiêm mặt hỏi lại: “Chẳng lẽ cháu rất ngoan sao?
Cô gái nhỏ trong siêu thị, cháu cũng tiếp xúc không đứng đắn với người ta, lúc ta đi siêu thị có nhìn qua vài lần, cháu đó, hiện tại xã hội phức tạp như vậy, có thể tránh được chút phiên toái nào liên ra sức mà tránh, không cân cho mang đến phiền toái gì cho nhà chúng ta đâu.”
Cố Ức Sâm vừa bị bà nội quở trách:..
” Anh thức thời ngậm chặt miệng, anh là anh trai mà không ra dáng anh trai, ở trong lòng bà nội thì người anh này không thể nào so sánh với em trai được.
Cố Ức Lâm đứng dậy, đi đến bên cạnh Giai Kỳ bên giọng điệu ôn nhu, “Giai Kỳ, chúng ta đi lên trước đi, lát lại xuông ăn cơm.”
Trằm Giai Kỳ nhìn thoáng qua anh, đứng dậy chào hỏi những người lớn tuổi rồi đi theo Cô Ức Lâm lên phòng anh.
Đây là lần đầu tiên Trầm Giai Kỳ đến ngôi nhà họ Có, nhìn thấy căn biệt thự lộng lây huy hoàng, cô vừa tiên đến, liền cảm giác có chút choáng ngợp.
Có Ức Lâm đỡ cô đi lên tầng, cả hai người dọc theo đường đi đêu không nói chuyện.
Hai anh em trai Cố Ức Lâm ở trên tầng ba, căn phòng của cả hai đều rất lớn.
Phòng của hai người được ngăn cách với hành lang ở giữa, dù ở một tâng nhưng cũng không ảnh hưởng gì đên nhau.
Có Ức Lâm đầy cửa ra, Trầm Giai Kỳ vừa xem qua, đập vào mắt là hai tông màu xám và trắng thuần khiết, không có lân lộn thêm màu sắc nào khác, giỗng như con người chủ nhân căn phòng này