Lam Tử Nhiên còn buồn ngủ, ý thức mơ màng, bỗng nhiên mở miệng.
Lam Tử Tuấn: “……..”Lục Hạo Thành “… ” Nhiên Nhiên trong lúc mê man buồn ngủ, bán đứng luôn anh trai Lam Tử Tuấn vẻ mặt phẫn nộ.
nhìn thoáng qua em trai đang mơ mo màng màng thật muôn đâm cho nó một quyên, trước kia không nói cho nó biết, chính là bỏi vì cái miệng rộng này, không nghĩ tới nó vẫn nói ra trước mặt mẹ.
Lam Hân tò mò: quay đâu lại nhìn con trai thứ: “Nhiên Nhiên, là anh trai con làm, lời này là có ý gì?”
Lam Tử Nhiên vừa nghe lời này, đột nhiên cũng tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua ánh mắt như muôn ăn thịt người của anh cả, Lam Tử Nhiên lập tức lắc đầu: “Mẹ, chắc là con nói mó đây”
Lam Hân có chút không tin: “Nói mớ mà con có thê nói lưu loát như vậy saơ?”
Lam Tử Nhiên”Ha hả” cười, “Mẹ, trong, mơ con gọi cha cũng rất lửu loát.’ Lời này, gián tiếp nhắc nhở cha, bảo cha đứng ra giải quyết vân đề này.
Lục Hạo Thành tự nhiên là nghe được tín hiệu câu cứu: của con trai.
“Lam Lam, không có việc gì đâu, Nhiên Nhiên chỉ nói mớ thôi mà”
Lục Hạo Thành cười nói.
Nhiên Nhiên nói ra lời này không phải trong thời điểm thích hợp, nêu làm không tốt, bí mật của Tiểu Tuần sẽ bị bại lộ.
Lam Hân lại cảm giác chuyện này không hề đơn giản, tại sao cô lại rất tin tưởng Tiểu Tuần?
Chính là bởi vì Tiểu Tuấn rất nghe lòi.
Nhưng là ngày nào thăng bé cũng ở cạnh chiệc máy tính, bàn tay gỗ phím vô cùng nhanh, có đôi khi cô thậm chí còn hoài nghỉ trình độ máy tính của con trai mình còn hơn hẳn một người trưởng thành.
“Lục Hạo Thành, anh có thể đánh giá cao thủ đoạn của mình, nhưng anh đừng xem nhẹ chỉ số thông minh của em.
Mấy cha con các người có phải đã làm