Lam Lam rất tin tưởng người cha này, Thanh Thanh cùng con gái, mỗi buôi tối lại chờ ông về nhà.
Đây là thời điểm hạnh phúc mà bao lâu nay ông luôn mơ ước có được.
“Gại”
Lạm Hân cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, “Cha ơi, vì để làm cho cha càng thêm hạnh phúc, buổi tối hôm nay sẽ đặc biệt làm cho cha mấy món ngon, cha nghĩ xem muốn ăn cái gì?”
Dịch Thiên Kỳ cười cười, ánh mắt tình yêu liên tục rơi vào khuôn mặt thanh tú mà xinh đẹp của Mộ Thanh ở bên cạnh, ông cười với vẻ mặt hạnh phúc, “Lam Lam, cha muôn ăn món cá do mẹ con làm cho.”
Lam Hân vừa nghe, nhìn thoáng qua mẹ ở bên cạnh, vẻ mặt ủy khuắt, “Cha, cha không muôn áo bông nhỏ, con gái cưng của cha làm cho cha ít món ăn ngon sao?”
“Ôi trời, xem con gái cưng của ta tủi thân kìa.
Cha đương nhiên cũng muôn ăn mây món ngọn do áo bông nhỏ nhà chúng ta làm rôi, làm cho cha ít sủi cảo đi đi, sủi cảo mà con làm, cha càng ăn càng hạnh phúc.”
Ánh mắt Dịch Thiên Kỳ tràn đầy cưng chiêu, giọng nói vừa ôn hòa lại vừa từ ái.
“Gại”
Lam Hân lúc này mới vui vẻ cười cười, “Cha, xem ra con gói sủi cảo đúng là thương hiệu độc quyên, người nào cũng thích ăn sủi cảo con gói cả.”
Dịch Thiên Kỳ rất nhanh cười gật gật đâu, “Con gái của ta của ta gói sủi cảo, thật sự ăn vô cùng ngon, ngày nào đó nếu con không muôn làm nhà thiết kế, với tay nghề làm sủi cảo này của con, cũng có thê khiến cho con thành công rực rỡ.”
Lam Hân vừa nghe lời này liên VuÏ VẺ, mặt mày như hoa nở, cười tươi nhìn cha mình.
“Cha, vậy cha hãy tan tầm đi, con và mẹ củng đi mua nguyên liệu nâu ăn, chờ sau khi cha trở về là sẽ có sủi cảo nóng hồi đang chờ thưởng tHƯG “Được, được được, thật vất vả cho áo bông nhỏ của nhà chúng