Nhạc Cần Nghiên cố nén những-giọt nước mắt sắp rơi xuống, lắng lặng nhìn Mộc Tử Hoành từ từ rời đỉ.
Không phải anh đã không muốn gặp Nhạc Cần Nghiên này rôi sao?
ïau khổ Vì cái gì?
Nhìn thấy cô phải chịu nhục, anh đã nhịn không được chạy tới thay cô ra mặt rôi.
Anh đã không muốn xuất hiện trước mặt cô nữa thì nên cả đời vĩnh viên đừng xuất hiện trước mặt cô mới phải, như vậy mới có thể giúp cô trở nên tuyệt tình, nhẫn tâm mà buông bỏ, thà rằng anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô còn hơn “Nghiên Nghiên.”
Lam Hân biết đáy lòng Nhạc Cần Nghiên lúc này rất khô sở, cô đi qua kéo cánh tay cô bạn lại.
Nhạc Cần Nghiên nhìn thoáng qua cô, dựa đầu vào vai Lam Hân.
“Lam cục cưng, tôi đau lòng lắm, tại sao anh ấy lại có thê đối xử với tôi như vậy?
Cô thấp giọng thì thầm vào tai Lam Hân.
Lam Hân nhẹ nhàng vỗ vai cho cô bạn, mang vẻ mặt đau lòng, thấp giọng nói: “Nghiên Nghiên, tôi biệt, có thể cậu còn phải đợi thêm một thời gian nữa, anh ấy vẫn luôn âm thàm bảo vệ cậu, giúp đỡ cậu, những điều này chứng minh anh ây vân rât yêu cậu.”
Nhạc Cần Nghiên gật gật đầu đầu, vừa rồi, cô có thê cảm nhận được cảm xúc nóng.bỏng và sự kìm nén của anh.
Tuy nhiên, anh ấy vì cái gì phải như vậy?
Anh ấy thật sự không cần phải … Như vậy, anh như vậy lại khiến cho cô vừa yêu vừa hận.
So với việc anh bảo vệ cô một cách âm thàm bí mật như thê này, chỉ bằng anh đề cô lại bên cạnh đề bảo vệ, ư vậy cả hai người đều sẽ không phải n khổ thêm nữa.
“Ôi trời, cô gái nhỏ trông thật thanh thuần quá, nào nào, mau tới chồ tôi đây, nêu cô vân muốn diễn xu¿ Ất,,qua đêm này, tài nguyên vẫn còn nhiều.
Một gã đàn ông đã uống say