Lời nói của Lục Tư Tư, tựa như một quả bom, nỗ tung trong lòng bà ta, khiên bà ta xuât hiện nỗi sợ hãi chưa từng có.
[A Diệp, con trai của Lam Hân và Âu Cảnh Nghiêu đều là cao thủ máy tính, anh chắc chăn, chung quanh thật sự không có sơ suất sao?] Tân Ninh Trân lại gửi tin tức xác nhận.
Trác Diệp: [A Trân, em không tin anh như vậy sao? Khi em đi đên khách sạn, anh đã đi đến phòng an ninh đề xác nhận, khi đó, máy ảnh nhà đề xe bên dưới đã được tắt, nhưng bây giờ rất rắc rồi, cảnh sát đã điêu tra lý do máy ảnh tắt, bạn bè của anh đã gọi cho anh, anh phải nói dối bởi vì lr đã làm nhữ: ng việc khác trong xe của em, muốn tìm một chút kích thích, đề cho hắn ta không nói với cảnh sát, bạn bè của anh đã xin lỗi anh, em không phải lo lắng về việc lộ đâu.
] Tần Ninh Trân nhìn, vẫn cảm thấy bất an.
“Mẹ…” Ngoài cửa, giọng nói của Lục Hạo Khải càng ngày càng tức giận.
Tần Ninh Trân một bụng hỏa, nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa.
“Con đang làm gì vậy? Lục Hạo Khải, tôi nay, con muôn lật mái nhà Lục gia lên sao? “
Ánh mắt Lục Hạo Khải thâm sâu nhìn bà ta: “Mẹ, chuyện của Lam Hân thật sự là do mẹ làm sao? “
Tân Ninh Trân ánh mắt có vài phần né tránh, “Chuyện này không cần con quản, con quản lý tôt ‘ chuyện công ty là được, hiện tại quyên kinh doanh vân còn ở trong tay cha con, con phải đem quyên quản lý lầy được tong, tay con, nhữ vậy công ty mới hoàn toàn trở thành của chúng ta.
“
Lục Hạo Khải vẻ mặt xa lạ nhìn mẹ trước mắt, hắn cho răng chuyện của Lam Hân, bà ta chỉ nói chuyện thôi, không ngờ thật sự là bà ta làm, hắn hiệu mẹ, nhìn vẻ mặt mẹ, hắn liền biết.
“Me, một thi hai mạng, sao mẹ lại xung tay chứ? Ô, mẹ không thê tích lũy cho con một chút công đức sao? “
Tiếng rồng của Lục Hạo Khải giống như sắm sét nồi lên, Tần Ninh Trân trong nháy mắt bị dọa nhảy dựng lên.
“Lục Hạo Khải, con điên rồi, tối nay, con sợ người khác không nghe được sao?” Tân Ninh Trân thây đứa con trai ngu ngôc này không còn cách nào.
Bây giờ là lúc đề chịu trách nhiệm sao? Bây giờ là lúc đề tìm ra giải pháp.
Lục Hạo Khải hơi cúi đầu, ánh mắt xa lạ nhìn mẹ trước mắt: “Mẹ, muôn con nói bao nhiêu lần mẹ mới nhớ được, không nên làm chuyện làm tồn thương thiên hại lý, động thủ trên cỗ phiếu con không phản đôi, nhưng, chuyện mạng người quan thiên, giấy không thê bao bọc được lửa.
“Câm miệng, chuyện này ta đã nói với con rôi, không cân con quản, con quản tốt chuyện công ty cho ta là được rồi.” Tần Ninh Trân xoay người đi vào phòng.
Giờ phút