“Lạc Cần Hi, anh đủ rồi, đây là vợ tôi, anh coi cô ây là bảo vật trong lòng bàn tay anh, cô ây ở trong lòng tội, cũng là trân bảo hiềm có, trên thế giới này, cũng không tìm được cô gái như cô ây, thiện lương lại bao dung hết thảy, cô ấy cũng là cô gái trân quý nhất trong lòng tôi.”
Lạc Cần Hi không quay đầu lại nhìn anh, vân nhìn bộ dạng năm lăng lế của Lam Hân, “Cho nên, cô ây trân quý như vậy, vì sao cậu không bảo vệ cô ây thật tôt Tần Ninh Trân người phụ nữ này, chuyện gì cũng làm ra, tôi không biết cậu đang chờ cái gì, vì sao đem sự tình kéo dài lâu như vậy Cho đến khi Lam Lam bị thương, cậu mới tìm ra tất cả bằng chứng đề đối phó với bà ta, điều đỏ có hữu ích không?
Tôi thật sự đánh giá quá cao năng lực của Lục Hạo Thành cậu đấy.
“
Mỗi một từ của Lạc Cần Hi đều mang theo sự châm chọc nông đậm.
Anh ấy xoay người, ngước mắt lên, con ngươi lạnh lùng chọt trỏ nên vô cùng châm chọc.
Anh ấy ngay cả người phía sau Tần Ninh Trân là ai, anh ây cũng điều tra rất lâu, anh ấy thật sự: là đánh giá cao Lục Hạo Thành.
Lúc này anh, tổng công ty đổi địa chỉ mới, anh ây quả thật rât bận rộn, nên đã bỏ qua rật nhiều chuyện, anh ây vôn tưởng răng Lục Hạo Thành có thê bảo vệ Lam Lam, nhưng anh ấy sai rồi, trăm mật thưa thót, chung quy Lục Hạo Thành vẫn không làm được.
Lam Lam vần bị thương, đương nhiên, ai cũng không năm chấắc lúc ngoài ý muốn đến, mình vẫn có thể bảo hộ mình bảo vệ người bên cạnh, nhưng chuyện Lam Lam, nêu có người đi cùng cô, cô cũng sẽ không đên mức bị thương tôn như vậy.
Lục Hạo Thành hơi nhíu mày, anh không nói nên lời, đối với chuyện Lam Lam, mặc kệ là ai nào trách móc anh, anh cũng sẽ không phản bác nửa câu, là lôi của anh, anh không bảo vệ tốt Lam Lam.
Anh nhìn cô gái xinh đẹp như núi xa, xinh đẹp mà mê người, mây ngày nay, anh đều cúi đầu, nhẹ nhàng hôn giữa hàng lông mày cô, hy vọng có thê đánh thức cô.
Anh muốn đánh thức cô gái của mình, nhưng cô gái vẫn năm lặng lẽ, ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích một chút.
Nghĩ đên mỗi ngày cô ngủ say như vậy, thậm chí ngay cả hô hấp cũng phải dựa vào máy thở, đáy lòng anh tựa như đè một khôi thiên kim cự thạch, đè ép anh không thở nôi.
Lạc Cần Hi nhìn anh, ánh mắt khẽ lướt qua Lục Hạo Thành, cười lạnh: “Vì sao không nói gì hết”
Lục Hạo Thành thu con ngươi, thu cảm xúc trong đáy mắt, khóe môi hơi mím một chút, “Muôn tôi nói cái