“Hủ H” HỦ..
” Lục Tư Ân nhìn thầy Lục Hạo Thành không tin cô ta, khóc càng thêm thương tầm.
Lâm Mộng Nghỉ hỏi: “Ân Ấn, đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Như thế nào cô lại có mặt ở chỗ này?”
Lục Tự Ấn nhìn qua Lâm Mộng Nghị, hai mắt đẫm lệ: “Có phụ nhân, đội Shỉ là muốn đến liễệc mắt nhìn Lam Hân một cái, bởi vì trong lòng vẫn luôn cảm thầy áy náy, nghĩ muốn đến thăm cô ấy, nhưng lúc tôi đi vào, thật sự mặt nạ dưỡng khí của cô ây đã rơi xuống rồi, thật sự không phải do tôi làm, anh cả không tin tôi.”
Cho dù tâm tư cô ta có ác độc đến đâu, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy cô ta cũng hiểu được một đạo lý, chỉ cân sông đơn giản.
lương.
thiện tử tế, thì cuộc sống sẽ trở nên dê dàng hơn.
Nê nếp hoàn cảnh gia đình của mẹ cô ta không đàng hoàng, cho nên cô ta và anh trai mới rơi vào hoàn cảnh khôn khó như vậy.
Cô ta vốn cũng không muốn sinh sông ở trong nước nữa, nơi này đã đề lại cho cô ta quá nhiều đau xót, cô ta.muốn ra nước ngoài, có gắng học tập, sau đó kiên định mà làm người, thanh thản ôn định làm việc, không nghĩ muôn trở lại nơi thương tâm này một lần nào nữa.
Lục Tư Ân từ nhỏ đã không thích nói chuyện, sông từng tuôi này, cô ta vẫn giồng như một đứa tre mới lên ba, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu.
Sau khi trải qua nhiều ¡ chuyện như vậy, cô ta đã nghĩ muốn bắt đầu lại một lần nữa, thật sự, thật sự không có một chút ý niệm làm chuyện xấu nào trong đầu.
“Cái gì?Mặt nạ dưỡng khí bị rơi xuống rồi sao?”
Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe lời này, giỗng như sét đánh ngang tai, sắc mặt nháy mắt trắng bệch cắt không ra một giọt máu.
“Lam Lam, Lam Lam…… Con ngàn vạn lân không được xảy ra chuyện nhé!”
Bà sốt ruột đi qua đi lại nhìn vào khoản kính trên cửa phòng bệnh, chỉ thầy nhóm bác sĩ đang khân trương câp cứu, nhìn máy sôc nhịp tim trên { ay bác sĩ, cả người bà