Trong lòng Mộc Tử Hoành suy nghĩ đến cái gì, tất cả đều hiểu được.
Nhạc Cần Nghiên nghiêng người, cười nhìn qua Lam Hân, cô nhóc này, ngủ nửa năm trên giường bệnh mà trông vân xinh đẹp, người đàn ông Lục Hạo Thành kia thật sự yêu thương cô vợ này như bảo bồi, phụ nữ tìm được một tắm chồng như vậy, thật sự quá hạnh phúc.
Lam Hân cũng nhìn Nhạc Cân Nghiên, cười cười, “Cho nên nói, Mộc Tử Hoành kia thật sự quá ngôc, lại đi từ bỏ một người phụ.
nữ tốt như cậu, tôi,cũng thây đáng tiệc thay cho anh ta.”
Anh ấy vẫn cố gắng nỗ lực theo đuổi Nghiên Nghiên, đang lúc thành công rôi lại cho anh ấy một đả kích lớn như vậy, quả thật làm cho Mộc Tử Hoành có chút trở tay không kịp.
Nhạc Cần Nghiên cười khổ một tiếng: “Cũng không phải sao.”
“Mẹ nuôi, chú mộc nhất định sẽ hôi hận, đối với mẹ mà nói, nếu chú ấy không tiếp tục cố gắng, thì còn chăng bằng một cái lếp dự phòng.”
Nhiên Nhiên ngồi ở phía sau, cười hì hì nói.
Nhạc Cần Nghiên mang vẻ mặt thoải mái.
cười cười: “Đúng, bảo bối của nhà chúng.
ta nói rât đúng, nêu anh ta còn như Vậy, liền thật sự chỉ là khách qua đường trong cuộc đời mẹ, mẹ cũng,không thèm đề ý tới anh ta nữa.”
Nhạc Cần Nghiên tuy răng ngoài miệng nói như vậy, nhưng đáy lòng lại thây rất đau, cô vẫn luôn dành cho Mộc Tử Hoành một cơ hội, nhưng cũng phải đề Mộc Tử Hoành muôn cho cô cơ hội mới được, chỉ có một mình cô dành cơ hội, mà người kia lại không chịu đến, cũng không có biện pháp.
Lam Hân không nói gì, cũng phải trông vào duyên phận thì mới có cơ hội.
Nhóm người đã đên trung tâm b thương mại, Nhạc Cần Nghiên đi đồ xe, Lam Tử Tuần phụ giúp Lam Hân, bón mẹ con củng qua trung tâm mua sắm chờ Nhạc Cần Nghiên.
Mà trùng hợp chính là, vừa mới đi vào, liên đụng phải Khương Tịnh Hàm cùng Cô An An.
Nhìn thấy hai người kia ở cùng một chỗ, Lam Hân cũng hơi nghỉ hoặc, hai người này trước kia củng ở tập đoàn Lục Thị đã cãi nhau cũng không được thoải mái, hiện tại lại đi cùng nhau rồi.
Cả ba anh em Lam Tử Tuần khi nhìn thấy hai người phụ nữ này, nháy mắt lập tức trở nên cảnh giác, ba anh em tự giác vây quanh bảo vệ mẹ.
“Ôi! Khương Lam Hân, thật lâu không gặp rôi, tôi cứ nghĩ cô đã chết rồi cơ đây.”
Giọng nói châm chọc của