Cô An An nhìn thoáng qua Khương Tịnh Hàm, hiện tại không phải là lúc cùng Lam Hân tranh chấp, tất cả kế hoạch của cô ta đều phải có trình tự ngay ngắn đề tiền hành, không thể bởi vì cơn nóng giận với Lam Hân mà bị phá hỏng được, hiện tại cô ta nên im to một chút mới tố.
“Từ từ, tôi còn chưa có mắng đủ đâu”
Khương Tịnh Hàm không nghĩ cứ như vậy mà buông tha cho Lam Hân.
Lam Tử Kỳ tiến lên từng bước, trừng mắt căm tức Khương Tịnh Hàm, “Miệng của con người là dùng đề nói, còn miệng của cô chỉ dùng đề phun phân, còn muốn mắt cho đủ sao?
Nào nào bào, bà cô nhỏ như tôi cùng cô đấu võ mồm.”
Lam Tử Kỳ nhỏ bé nhưng lại vô cùng khí thế mạnh mẽ.
“Kỳ Kỳ.”
Lam Hân nhìn thây dáng vẻ phần nộ của con gái mà đau lòng, mặc kệ ở bát cứ lúc nào, Kỳ Kỳ tỏ ra mạnh mẽ đều là vì bảo vệ người mẹ này.
Là một người mẹ, hẳn là cô nên vì bọn nhỏ mà che mưa chắn gió, định hướng đúng đắn cho con nhỏ từ những bước đi đầu tiên.
Mà cô, lại để cho con cái mình phải đối mặt với những người này.
Trong lúc mây người đang giáng co qua lại, Lam Tử Nhiên vẫn một bên không nói gì lại lấy điện thoại báo cáo lại tình hình đang diễn ra ở đây cho cha mình xem.
Có một người cha lợi hại để làm gì chứ?
“Con nhóc thối, mày cút nhanh ra một bên cho tao.”
Khương Tịnh Hàm không đề ý đến ánh mắt đám người vây xem, một phen đầy ngã Lam Tử Kỳ.
Dáng người nhỏ bé