Vẻ đẹp của cô ta, xinh đẹp lại hào phóng, đủ tư cách đứng bên cạnh Lục Hạo Thành.
Cô ta hơi mím môi một cái, trực tiếp bưng cà phê đi đến trước mặt bàn làm việc, nhìn giây tờ mình đưa vào buổi sáng Lục Hạo Thành còn chưa nhìn, cô ta hơi cắn môi, Lục Hạo Thành vừa mới còn ở đây.
Bọn họ đã đi đâu?
“Lam Lam, tôi tới đây.”
Theo một tiêng vui vẻ truyền đền, Mộc Tử Hoành ngôi xe lăn tiên vào, trong tay câm hoa quả cùng nước trái cây.
Lam Hân nhìn anh ấy, cười nói: “Tử Hoành, sao anh lại tới đây.
“
Kể từ lần cuối anh ấy nói, cô đã gọi tên anh ây một cách lịch sự.
Mộc Tử Hoành vẫn mặc âu phục hoa quý màu đen, khí chất cả người có khả năng trầm ồn hơn rất nhiều, hoàn toàn bất đồng với lúc mới gặp anh ấy.
Mộc Tử Hoành cười cười “A Thành nói, không yên tâm cô một mình, nên bảo tôi tới đây cùng cô.
Tội mua trái cây yêu thích của cô ở gân đây.
“
Ánh mắt Lam Hân hơi lóe lên, ở với cô.
Anh ấy nên ở cùng Nghiên Nghiên mới đúng.
Cô nhìn thoáng qua đồ uống trong tay Mộc Tử Hoành, là hai phân.
Cô cười cười, “Tử Hoành, để lại cho tôi một phần, phần khác, anh.
đưa đến văn phòng của thư ký Âu đi.”
“Cho A Nghiêu sao?”
Mộc Tử Hoành nhìn cô.
Lam Hân gật gật đầu, “Ừm, anh qua thì sẽ biết, vị tiểu thư này tìm tôi có việc, anh đi trước đi, chút nữa tôi sẽ tìm mọi người.
“
Mộc Tử Hoành gật đầu, khởi động xe lăn đi tới trước mặt cô, nhìn thoáng qua Dư Tư Vận.
Dư Tư Vận mỉm cười thân thiện với anh ây.
Mộc Tử Ho ành