Anh đỡ cô đứng dậy, lại cảm giác được trên người cô có chút nóng lên, đang nhìn thân sắc của cô, có chút không thích hợp.
“Nghiên Nghiên, em bị bệnh sao?”
Anh hỏi với sự lo lắng khuôn mặt của cô đỏ bất thường.
Lạc Cần Nghiên hơi lắc lắc đầu, khó chịu có chút muôn nôn.
Cô ây mím chặt cánh môi, có lẽ tôi hôm qua không ngủ ngon, hôm nay.
không thoải mái lãm, nhưng cô muôn cùng Lam Lam đi dạo, sau khi nghỉ ngợi ở đây, không lâu sau cô liên ngủ thiệp đi.
Hiện tại trên người không có sức lực, đầu ốm trầm, xem ra thật sự là bệnh.
“Không sao”
Lạc Cần Nghiên kiệt lực tập trung suy nghĩ của mình, cô chậm rãi đứng lên, cả người lại đột nhiên ngã xuống đất, không nhúc nhích.
“Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên.
”
Mộc Tử Hoành nhìn cô ngất xỉu, lo lắng vạn phần, một cỗ đau đớn khó nói tràn khắp toàn thân.
Lam Hân cũng vừa lúc tới thăm bọn họ, nhìn thấy Lạc Cần Nghiên ngất xỉu trên mặt đất, cô cũng nóng nảy.
“Nghiên Nghiên, cô làm sao vậy.
”
Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Lam Hân, nói: “Lam Lam, mau gọi điện thoại cập cứu.
“
Chân Mộc Tử Hoành không tiện, chỉ có thể dùng sức kéo Lạc Cân Nghiên lên, tựa vào người anh.
“Được”
Lam Hân nhanh chóng gật đầu, vừa rồi còn tốt, sao lại đột nhiên ngất xỉu.
Sau khi Lam Hân gọi điện thoại cắp cứu, Mộc Tử Hoành liên lạc với Ngô Vũ, Ng ô Vũ rất nhanh liền đi lên, Lam Hân cũng không quản được người khác, cùng Mộc Tử Hoành đưa Lạc Cần Nghiền đến bệnh viện.
Đưa Lạc Cần Nghiên đưa vào phòng câp cứu, hai người ở bên ngoài lo lắng chờ.
Lam Hân nhìn thoáng qua Mộc Tử Hoành vẻ mặt thông khổ, nói đến bên miệng