Cô ta hét lên trong sợ hãi.
Lam Hân biết là kết quả như vậy.
Cô hơi nhằm mất lại, cà phê nóng bỏng tạt lên người cô, từ lô tai, cô đên quân áo, đêu tản mát ra mùi cà phê nông đậm, đau đớn nóng bỏng.
“Lam Lam.”
Hai người quá gần, Lục Hạo Thành căn bản không kịp ngăn cản.
Anh đứng dậy lấy khăn giấy ướt một bên, nhanh chóng lau cà phê trên đầu Soi Lam Hân lại nhẹ nhàng nghiêng đầu, tránh né tay anh.
Lục Hạo Thành nhìn thần sắc biến đồi, “Lam Lam, không bị bỏng chứ.
Lam Hân không nói gì, ND lặng ngồi, lỗ tai, cỗ, cảm giác nóng bỏng quả thật rất khó chịu, so với rượu vang đỏ khó chịu hơn nhiều.
“Phu nhân, thực sự xin lỗi, tôi vừa rồi nhất thời tay – tron, trượt, trong lòng bàn tay tôi đều đỗ mồ hôi.”
Dư Tư Vận ở một bên không ngừng xin lỗi.
“Cút”
Lục Hạo Thành như sự tử gào thét, ánh mắt đỏ tươi bắn về phỉa Dư Tư Vận.
“Lục tổng, tôi thật sự không cố ý.”
Dư Tư Vận không đi, nước mắt mông lung luồng cuông nhìn Lục Hạo Thành.
Nếu như cô ta đoán không sai, Lam Hân lúc này đã nhẫn nại đến cực hạn.
Cô nhát định sẽ nồi giận, cô ta lúc trước đã thử qua, hiệu quả rất tốt.
Lam Hân vứt bỏ cà phê trên tay, thản nhiên mở miệng: “Hồng Hạ ngon như vậy, thật là lãng phí.
“
Dư Tư Vận: “Không phải là cơn thịnh nộ như dự đoán.”
Cô ta hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn Lam Hân vẫn