Cô luôn cười tươi rực rỡ, luôn làm cho tâm trạng của anh bình tĩnh lại được.
Anh đối với tình yêu, cũng mất niềm tin, càng ghét những người quyến rũ chồng người khác.
Mộc Tử Hành lẳng lặng mà ngồi cạnh anh.
Anh làm như vậy, cũng là hi vọng Hạo Thành có thể được hạnh phúc.
Những năm nay, anh giống như một cái xác không hồn còn sống bình thường.
Anh chuyển đến biệt thự này cùng anh, đến cả ba mẹ anh cũng nghĩ ngợi linh tỉnh.
Vẫn luôn nghi ngờ hỏi, quan hệ của anh và Hạo Thành, sợ hai người yêu nhau? Mỗi lần bọn họ hỏi, anh đều sợ tới mức mà run cả người.
Hai người tuyệt đối không phải là quan hệ yêu đương, mà họ là thẳng nam chính hiệu.
Sớm đã bàn chuyện hôn sự của tên tiểu tử này xong hết rồi, anh cũng muốn tìm một người vợ để nói dõi tông đường, tuổi tác đều như vậy mà qua đi, anh vẫn là một Đồng Tử Điềểu*, sợ nói ra sẽ mắt mặt.
(*)Đồng Tử Điều: chỉ một người đàn ông đã trưởng thành nhưng từng có phụ nữ.
Trong phòng rất là yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai người, đôi lúc sẽ có ảnh sáng chiếu vào.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của Lục Hạo Thành, khiến cho gương mặt anh tuấn đẹp trai của Lục Hạo Thành mang theo vài tia thần bí.
Cho dù như thế này, anh vẫn tôn quý kiệt ngạo, cho dù là ngồi, cả người vẫn toát ra khí chất cường đại hơn người, khiến cho người ta không thở nỗi.
Lục Hạo Thành trầm tư suy nghĩ, hơi day day trán, đang suy tư về cái gì đấy.
Lại qua được một lúc, anh mới rời mắt khỏi tắm ảnh, đem điện thoại của Mộc Tử Hành đưa lại cho anh.
Anh ghé mắt nhìn Mộc Tử Hành, ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Người phát ngôn của thời trang trẻ em năm nay, chọn Lam Tử Nhiên đi, nếu nó ở thành phố Giang, ngày mai tôi muốn gặp nó.
” “Ngày mai là chủ nhật, công ty không đi làm, gặp được người sao?” Mộc Tử Hành trừng mắt nhìn anh, ngày chủ nhật cũng phải cho anh nghỉ ngơi chứ? Anh vì anh ấy, mà giống như là làm trâu làm ngựa.
“Thứ hai, thứ hai tôi nhất định phải gặp được nó trong văn phòng của tôi, cậu có thể ra ngoài rồi.
” Lục Hạo