Tối hôm qua, khi bước vào cửa, nhìn thấy Lê tổng, mặt anh đều xanh lét, anh thật sự cho rằng Âu Cảnh Nghiêu trở nên tốt lòng như vậy, sẽ giới thiệu bạn gái cho anh.
Anh nhận ra rằng anh đã bị lừa cho đến khi anh bước vào phòng.
Âu Cảnh Nghiêu không chút để ý đứng dậy, nói: “Đây là nội của ai?
Trong lòng cậu rất rõ ràng, Lục Hạo Thành vứt bỏ cho tôi, tôi tự nhiên lại vứt về cho cậu, tối qua cậu cũng không thiệt thòi, tuy răng say đên bắt tỉnh nhân sự, nhưng việc làm án vân bàn thành.
Lê tổng rút lại ý kiến của mình, tuân thủ thỏa thuận với chúng ta.
Cậu không cân phải đi làm vào cuối tuần nữa rồi.
Âu Cảnh Nghiêu bộ dạng muốn đi.
Tô Cảnh Minh nhanh chóng kéo anh ây lại, vẻ mặt phân nộ biên thành cừu nhỏ, thanh âm cũng mềm nhữn, “Đừng đi, đi cùng tôi đỉ.
° Âu Cảnh Nghiêu: “…” Cái này họi mang theo một chút thanh âm câu nguyện, vì sao lại mập mờ như vậy?
Anh ấy rụt lại một chút, cúi đầu, thanh âm hơi trầm xuống, “Tôi phải về nhà nghỉ ngơi, cậu ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Tô Cảnh Minh quát: “Âu Cảnh Nghiêu, sao anh không nói tình nghĩa anh em như vậy chứ, tôi qua tôi vì ai mới say như vậy.
Ở đây cũng có thê nghỉ ngơi, ít nhất là ăn sáng với tôi, nều không, đêm qua, tôi có thể dây dưa với anh trong một tháng đó.”
Sau khi nôn, toàn thân anh ấy trên dưới đều vô cùng khó chịu.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thời gian, đã đên giờ ăn trưa rôi.
“Vậy trước tiên cậu đứng dậy rửa mặt, ăn cơm xong mỗi người vê nhà nghỉ ngơi.”
“Ha ha…” Tô Cảnh Minh vừa nghe lời này, vui vẻ.
“Được được, tôi đứng dậy rửa mặt ngay.” Tô Cảnh Minh ning đỡ thân thê choáng váng hoa mắt, lập tức đi vào phòng tăm rửa mặt.
Âu Cảnh Nghiêu phúc hắc mím môi, “nhóc thối, không xử được cậu tôi không phải là Âu Cảnh Nghiêu.”
Anh bưng cà