Anh có chút không tin vào lời nói của cô con gái.
“Cha, cha đừng vội tin em ấy, em ấy nói điêu đây.
Em ý không hê ở trong phòng của mình vẽ tranh, mà lại chạy sang phòng của con đề vẽ.
Con đang chơi game, em ây không ‹ cần thận khiến màu vẽ dây vào quân áo của con, tranh hư rôi, quân áo của con cũng bị bắn.
Con mới giúp em xé bức tranh đó đi.”
Lam Tử Nhiên vừa đi xuống cầu thang, vừa giải thích.
Đối với cô em gái này, hai người bọn họ đơn giản là kẻ thù của nhau.
Lục Hạo Thành liếc nhìn đứa con trai đang đi xuông, giày cũng không kịp XxỎ.
Ánh mắt của anh có chút né tránh, anh nên tin vào ai đây?
“Hừ! Em bảo anh tránh ra một chút rồi.
Chính anh không tránh đi đầy chứ.” Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Lam Tử Kỳ nhìn cậu chằm chằm.
Lam Tử Nhiên cũng không chút khách khí, trừng mất nhìn con bé: “Em nói vậy mà không biết xấu hồ sao, khó khăn lắm anh mới được nghỉ một ngày, tại sao em nhất định phải chạy vào phòng anh đề quấy rồi?”
Lam Tử Kỳ nghe xong, khuôn mặt.
nhỏ vô tội tràn đầy ủy khuát: “Là vì em chỉ có một mình, không có người bầu bạn.
Anh cả không ở Phái Sở Phi Dương cũng không tới chơi, nên em mới tìm anh để chơi cùng.
Chẳng phải em cũng không muôn anh cô đơn ở một mình hay sao?”
Lam Tử Nhiên: “…” Cậu hướng về phía em gái của mình, giơ ngón tay cái lên.
“Em gái, em đúng là nhân tài hại người, thật không tầm thường, có thể nói đen thành trăng, thê chất đăng chua, như thế nào cũng đều có lí mà.”
Lục Hạo Thành yếu ớt hỏi một câu: “Thế nào là “thể chất đắng chua”
vậy?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tử Nhiên viết đầy chữ kiêu ngạc: “Ba, ba thật ngồc, chính là ngoài mặt giả bộ điểm nhiên như ‘ không có chuyện gì, nhưng thật ra nội tâm đã sớm chua một đám.
Kỳ Kỳ chính là không muốn đề