Đột nhiên, Lục Hạo Thành ngước mắt lên nhìn cô: “Lam Lam, đêm nay chúng ta sẽ không vệ nhà, được chứ?”
Anh thật sự muốn yêu đương đến điên rôi.
Lam Hân cười lắc đâu: “Không được đâu, bọn nhỏ đang ở nhà.
Em không thể đem mây đứa nhỏ ném cho mẹ được.
Nêu như: chúng ta mặc kệ, mẹ sẽ rất mệt mỏi.”
Nhưng Lục Hạo Thành lại cười cười: “Vậy anh sẽ gọi cho bà ây một cuộc điện thoại, bảo với bà ây răng, có lẽ phải vất vả một thời gian rồi.
Lam Hân bắt đắc dĩ nhìn anh: “Qua một khoảng thời gian nữa, chị Tư Tư lại ở cữ, mẹ sẽ càng bận rộn hơn đấy.”
Lục Hạo Thành không quan tâm đến điều đó: “Lam Lam, em cứ yên tâm đi, Lôi Lăng xem chị ây như bảo vật trong lòng bàn tay.
Em nhìn xem trong khoảng thời gian chị ây mang thai, anh ta mỗi ngày đều nấu cơm cho chị ấy ăn.
Lại đối xử với Sở Phi Dương như con đẻ vậy, hiện tại Phi Dương cũng không nhớ về cha của mình nữa, mà lại thần thiết gọi anh ta là cha Lôi Lăng.
Anh ta quả là một người đàn ông tâm SÓNG Lam Hân: “…” Cô cũng rất muốn nói một câu, là anh cũng như thé, chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng nếu nói những điều này ra,.
người đàn ông này sẽ nôi nóng với cô.
Nghĩ nghĩ, tốt hơn hết cô vẫn nên để trong lòng.
Lục Hạo Thành rất nhanh chóng gọi xong điện thoại, nhìn Lam Hân với nụ cười đắc ý: “Mẹ nói là, chúng ta hãy đi chơi thật vui vẻ.
Mẹ bảo anh phải chăm sóc em thật tốt, không được bắt nạt em.
Anh nghĩ, kiểu bắt nạt mà mẹ nói đến chắc là kiểu bắt nạt của một người chồng đối với vợ của anh ta.”
Lục Hạo Thành có chút uất ức, Lam Lam ở.
trong lòng của mẹ quan trọng hơn bắt cứ ai.
Thậm chí còn vượt qua cả đứa con trai như anh, nhưng mà anh không hề ghen tị.
Dù sao thì anh cũng rât thương yêu