“Thôi đi, chị lúc nào không vì người nhà mà suy nghĩ chứ.
Chính anh ây muốn tự làm khô mình thôi.”
Suy cho cùng, chồng cũ của cô và Lôi Lãnh là không thê nào so sánh được.
Lôi Lăng mới thật sự là một người chồng, bắt kê làm việc ; gì cũng rất đề ý đến cảm nhận của cô, chăm sóc từng li từng tí cho cuộc sông của cô.
Đên ngay cả con trai của cô bây giò cũng đã đổi cách xưng hô, gọi cha rồi.
Vả lại phương thức giáo dục Phi Dương của anh cũng rất đặc biệt, bây giờ Phi Dương đã thay đồi nhiều thói quen xâu, không còn ôm điện thoại di động để chơi game nữa mà dồn hết tâm trí vào việc học hành.
Cô cũng dần dần nhìn thấy một tia hi vọng ở con trai mình.
Dù mệt mỏi như thê nào anh ây cũng sẽ chơi với Phi Dương, anh ây cũng sẽ là một người cha tốt.
Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy ánh mắt tình ý rả rích của Lục Tư Tư khi nhìn vào Lôi Lăng, cô và Mộc Tử Hoành cũng đưa mắt nhìn nhau.
Nhạc Cần Nghiên cười nói: “Hai người có muôn vào trong quán cà phê trước mặt ngôi một chút không?”
Lục Tư Tư nhẹ gật đầu: “Rắt lâu rồi chúng ta đã không tụ họp rồi, A Thành và Tiểu Ức đâu?
Gọi bọn họ cùng ra đây đi.”
Nhạc Cân Nghiên tỏ vẻ ghen tị, “Hừ!
Cậu em trai kia của chị lúc nào cũng bắt cô bạn thân của em đi mắt, hiện tại không biết hai người bọn họ đang ở trong Khách sạn làm gì đây?”
Vẻ mặt Lục Tư Tư kinh ngạc nhìn Nhạc Cần Nghiên đang ghen tị, phản bác một cách đầy lý lẽ: “Người ta là vợ chồng mà.”
Nhạc Cần Nghiên mỉm cười: “Em không có nói hai người bọn họ không phải là vợ chồng, chỉ là em trai của chị cũng có chút khiến cho người ta không nói nên lời, anh ta hận không thể mang Lam Lam giấu đi không bằng.
Tổi nay còn đưa Lam Lam đến khách sạn Thần Ý để hẹn hò.”
Lục Tư Tư cười cười;