Ninh Phi Phi cúi đầu, cũng yên lặng ăn, Âu Cảnh Nghiêu thây cô chỉ ăn rau không, lại gáp thêm cho cô chút đồ ăn.
Mà Ninh Phi Phi không ngừng nói lời cảm on, Âu Cảnh Nghiêu vẫn tiếp tục cau mày, tựa như rất không thích nghe đến hai từ cảm ơn này vậy.
Ăn một bữa cơm, thật sự quá chậm, cảm giác được Ầu Cảnh Nghiêu.
quan tâm, trái tim khẩn trương của Ninh Phi Phi cũng dần dần thả lỏng, thêm chút thời gian cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Sườn xào chua ngọt và thịt heo chiên giòn là hai món mà Ninh Phi Phi đã ăn rât nhiêu.
Cô rất thích món sườn xào chua ngọt, ở trong nhà ăn công ty cũng hay có món này.
Những lúc qua nhà ăn ở căng tin, Âu Cảnh Nghiêu cũng chú ý tới chuyện này, khi tới nhà hàng, anh cũng gọi qua những món cô yêu thích.
Nhìn thấy Ninh Phi Phi ăn được rất nhiêu, anh cuôi cùng cũng thây yên tâm.
Sau bữa ăn tối, Âu Cảnh Nghiêu đưa Ninh Phi Phi trở vê.
Dọc theo đường đi, hai người vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc đên, chỉ liệc mặt nhìn nhau mà không nói gì.
Tới cửa nhà Ninh Phi Phi, Ninh Phi Phi nhìn thầy đôi môi đỏ mọng của anh hơi mím lại, cười cười: ”Thư ký Âu, tôi đã về đến nhà, đêm nay rât cảm ơn anhl”
Âu Cảnh Nghiêu dời tầm mắt, chuyển sang khuôn mặt nhỏ nhắn đang mim cười của cô, nhìn thầy cảm xúc của cô so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều, anh khẽ gật đầu: “Vào nhà đi thôi, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Giọng điệu lạnh lùng nhưng lộ ra vẻ thân thiệt.
“Được!”
Ninh Phi Phi gật gật đầu, vừa mới xoay người, liên gặp được mẹ cô đang đi ra.
“Ôi! Phi Phi, con đã trở lại rồi hả.”
Mẹ Ninh quanh năm sinh bệnh, thân mình ốm yêu, vừa gây, sắc mặt còn có chút vàng vọt tái