Sau khi Lam Hân nghe xong, lại cười cười, nghĩ đến cái người kiệm chữ hơn vàng và cự tuyệt người khác ngàn dặm nhưÂu Cảnh Nghiêu, vậy mà cũng biết vì lo lắng cho Phi Phi mà đi theo cô ấy, còn cô ây ăn cơm, đưa người ta về nhà, đây chẳng khác gì những việc người bạn trai thường làm.
Cô nhìn Ninh Phi Phi, “Phi Phi, cô không cần nghĩ nhiều, đôi khi duyên phận đến thời, có muôn ngăn cản cũng không được.”
Ninh Phi Phi hiểu được ý tứ của Lam Hân, trên môi chợt nở nụ cười khổ: “Quản lý Lam, tôi hiểu ý cô là gì, nhưng cô cũng biết rồi đấy, hoàn cảnh gia đình tôi so với gia thế của thư ký Âu cách nhau quá xa, tôi không dám tưởng tượng.”
Cho dù hai người bọn cô lúc này có duyên phận, nhưng hoàn cảnh gia đình chênh lệch quá lớn cũng là chướng ngại vật khó có thể vượt qua được.
Đối với sự lo lắng của Ninh Phi Phi, Lam Hân cũng không phải chưa từng nghĩ đến.
Cô cùng Cần Hi khoảng thời gian trước, không phải là chưa từng rung động, chỉ là giữa cô và Cân Hi trong lúc đó, khác biệt quá nhiêu.
Cho nên mới có thể duy trì được mồi quan hệ từ thủa ban đầu tới hiện tại.
“Phi Phi, kiên cường một chút, sẽ có kết quả tốt thôi.
Cuộc sống là của chính mình, không phải SÔng để cho người khác xem, kẻ có tiên cũng là một ngày ba bữa cơm, người nghèo cũng là một ngày ba bữa cơm, cũng không có cái gì gọi là bất đồng.
Chỉ cần tâm tính bình thản, không chăm chăm thèm muôn cuộc sông của người khác, thì bản thân cô cũng là một tấm gương đề người ta nhìn vào.”
“Vâng!”
Ninh Phi Phi tự tin gật gật đầu, “Quản lý Lam, cô nói đúng, mặc kệ tương lai gặp phải chuyện gì, cuộc “
sống đều phải đề tự mình trải qua.”
Hiện tại ngẫm lại, cô làm sao có thời giờ đề nghĩ đến mây chuyện này chứ?
Cô còn phải chăm chỉ làm việc cho cuộc sông của những tháng tới đây.
Vì sinh tồn, mỗi người đều có những lúc thân bất do kỷ không có lựa chọn nào khác “ừI”
Lam Hân cười cười, khỏi động