Câu nói bắt thình lình của Âu Cảnh Nghiêu, thốt lên, làm cho Ninh Phi Phi sửng sốt, cô đột nhiên nâng mắt, nhìn lên người đàn ông trước mặt, anh vân đang bình tĩnh nhìn cô.
“Tôi Tôi không sợ, tôi Chỉ là có chút khẩn trương.”
Ninh Phi Phi lắp bắp nói không rố lời, tiết lộ cảm xúc của bản thân.
” Âu Cảnh Nghiêu bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng không nói nên lời của cô gái nhỏ.
Ninh Phi Phi vừa nghe tiếng cười vui vẻ của ai đó, đáy lòng lại phức tạp.
Âu Cảnh Nghiêu, tôi rốt cuộc phải lấy tâm lý như thê nào đề đối mặt với anh đây?
Anh cứ như vậy, như gần như xa, bản thân cô sắp phát điên rồi.
Ra khỏi thang máy, Âu Cảnh Nghiêu nói: “Đi thôi, cùng nhau ăn cơm tồi giả Ninh Phi Phi khá sửng sốt, đêm nay cũng muôn cùng đi ăn cơm sao?
Nghĩ đến đây, cô lại cười tự giễu.
Vì sao cô lại luôn suy nghĩ mọi chuyện hướng theo phương diện tình cảm chứ?
Ngoại trừ tình yêu, hai người họ là bạn bè hay đông nghiệp đây?
Cô hỏi: “Thư ký Âu, có tin tức gì về anh trai tôi không?”
Âu Cảnh Nghiêu khẽ lắc đầu: “Anh tạ vẫn đang trôn, chúng tôi vẫn đang cố điều tra từng chút một, không phải đã nói qua với cô rôi sao?
Cô cũng không cân phải lo lắng, mỗi ngày nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, nên ăn cơm thì ăn cơm, không cân phải lo lắng tới chuyện này.
Tối hôm qua lúc anh xoay người rời đi cũng không hề đi xa, không hiểu sao lại ma xui quỷ khiến quay trở lại.
Nhà của cô ở ngay lầu hai, anh có thể nghe được tiếng mẹ cô mắng chửi đêm qua.
Không nghĩ tới sự.
xuất hiện của bản thân tôi hôm qua ở