Anh cũng tiến vào ngồi một bên ghé.
Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy Lục Hạo Thành, cười hỏi: “Giám đốc Lục, muôn uông một tách cà phê không?
Hoặc là một ly kem.”
Giọng điệu Lục Hạo Thành rất lạnh nhạt, hơi mím mím môi: “Không cân đâu.”
Nhạc Cần Nghiên lại nhìn qua Lam Hân: “Lam cục cưng, cậu thì sao?”
Lam Hân: “Tôi muốn ăn kem.”
Lục Hạo Thành nhìn về phía bà xã, “Lam Lam, em không thê ăn những món ăn quá lạnh như vậy.”
Nhạc Cần Nghiên nói: “Chỉ ăn một chút cho đỡ thèm mà thôi, cũng không sao cả.”
Lam Hân cũng phụ họa cười, gật gật đầu: “A Thành, gân, đây thời tiết nóng lên, em thật sự muôn ăn một chút.’ Lục Hạo Thành chỉ có thể thuận theo cô, “Chỉ có thê ăn một chút, đỡ thèm là dừng lại.”
“Vâng”
Lam Hân cười cười.
Văn Kỳ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lam Hân, lúc này mới lên tiếng: “Lạm Hân tiêu thư, cám ơn cô còn có thể tới gặp tôi.”
Lam Hân nhìn qua cô ta, cười cười, “Tôi cũng muốn biết một chút chuyện xưa nay chưa rõ.”
Văn Kỳ cũng cười gật gật đầu, hồi tưởng lại chuyện bôn năm trước, Lam Hân vần là một người mẹ đơn thân vất vả mưu sinh vì cuộc sống, bốn năm sau gặp lại cô, cô đã được sống trong căn biệt thự sa hoa, trở thành giám đốc thiết kế của một công ty tầm cỡ.
Còn hơn may mắn, ai lại có được số phận may mãn hơn Lam Hân chứ?
Cô ta cùng cực cả đời đều không chiếm được trái tim Nhạc Cần HÌ, Lam Hân, không cân làm bất cứ đều.
gì cũng có thể nắm được trái tim người đàn ông đó.
Tám năm, tám năm trước, chàng công tử nhà giàu quần áo là lượt đó, cả ngày không có việc gì để làm, không có động lực gì để phần