Tuy nhiên, cô tránh không thoát, trốn cũng không thoát, trong lòng cô chỉ ngập tràn nôi sợ hãi vỗ cùng vô tận.
Cô ở thời điểm đó than trời trách đất, vì sao có thể đối xử bắt công với, mình đến vậy, cô thật sự mệt chết đi được, sông mà tại sao phải mệt mỏi đến vậy.
“Lam Lam.”
Lục Hạo Thành ngồi xồm xuống, hai tay năm lấy hai vai Lam Hân, ánh mắt lo lắng nhìn cô.
Lam Hân dường như không nghe được giọng nói của anh, cô dường như lại đắm chìm trong.
thế giới riêng mình, trở lại cái ngày cô khó có thể chịu đựng nổi nỗi sợ hãi kinh khủng đó.
Nhạc Cần Nghiên đau lòng không mở nổi mắt, không dám nhìn tới khuôn mặt đây vẻ đau khổ kia của Lam Hân, cô gái này, dường như đã trải qua tất cả cay đẳng.
Dáng vẻ Lam Lam lúc được Hi Hi cứu trở vê như mới hôm qua.
Cô lạnh run, cúi đầu, ai cũng không thèm nhìn, gắt gao ôm lấy chính mình, cô ở thời điểm đó, không muồn tin tưởng bắt cứ ai.
Cắt chặt môi dưới, cánh môi bị cô cắn đến mức tróc da cũng không chịu nhả ra.
Có lẽ nỗi đau thể xác có thể làm cho cô cảm giác được bản thân mình vẫn an toàn.
.
ngôn tình tổng tài
Lúc ba đứa nhỏ xuất hiện trước mặt, cô mới hồi phục tinh thần lại, nhìn thấy mấy đứa nhỏ còn đang tuổi bi bô tập nói, tập tễnh bước tới bập bẹ gọi một tiếng “Mẹ “, dường như cô mới sông lại.
Lục Hạo Thành nhìn thây Lam Hân không có phản ứng, anh nhẹ lay người cô, ôn nhu nói: “Lam Lam, hãy nhìn anh này.”
Lam Hân bị Lục Hạo Thành lắc vài lần, vẻ mặt mới bắt đầu khôi phục một chút.
Ánh mắt cô nhìn người đàn ông trước mặt từng li từng tí, ánh mắt đã có chút ngơ ngác.
Lục Hạo Thành vừa thấy cô như vậy, đáy lòng vô cùng đau đón.
“Lam Lam, không có việc gì, đã không có việc gì rôi.”
Tuy rằng không biết cô năm đó đã gặp phải chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra được, cô đổi với chuyện năm đó không chỉ có canh cánh