Trong giọng nói của cô tràn ngập thương tiệc.
Lam Hân cười gật gật đầu, “Ừ! Tôi thấy đói bụng rồi.”
Giọng nói của cô có chút làm nũng, cổ họng Nhạc Cần Nghiên như có thứ gì đó va đập vào, đau nhức vô cùng.
“Được, được được, chúng ta vào đây ăn món cháo hải sản cậu yêu thích nhất.”
Nhạc Cần Nghiên phụ giúp đầy Lam Hân tiến vào thang máy.
Đi tới tầng trên, Lam Hân đi vào phòng riêng mà cô và Lục Hạo Thành thường xuyên lui tới.
Nơi này, là để lại dành riêng cho hai người.
Công việc kinh doanh của nhà hàng Giang Thị vẫn rất tốt.
Chỉ có căn phòng riêng này là được bỏ trồng dành cho hai người…
Quản lí đã biết khẩu vị yêu thích của Lam Hân, sau khi mời Nhạc Cần Nghiên gọi món, anh ta lập tức phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Lam Hân nhìn thấy nơi quen thuộc này, lại không nghe được giọng nói dịu dàng của người đàn ông cô yêu.
Lúc anh và cô ở cạnh nhau, luôn nở nụ cười thật vui vẻ, cả khóe mắt đuôi lông mày đều nhộn nhạo ý cười dịu dàng, vĩnh viễn đều chỉ xuất hiện trước mặt cô.
“Lam Lam, ăn xong bữa tối, chúng ta tiếp tục hẹn hò nhé.”
Lời này, anh thường xuyên nói với cô.
Sau khi anh và cô đăng ký kết hôn xong, luôn cảm thây thiệt thòi cho cô, vẫn luôn muôn dùng những phương thức khác để bù đắp cho bà xã nhà mình.
“Bà xã, anh yêu em.”
“Lam Lam, anh yêu em.”
Anh thường xuyên nói như vậy, giống như cả đời cũng không nói đủ.
Nhạc Cần Nghiên nhìn ra cô lại suy nghĩ tới Lục Hạo Thành.
Cô ấy thở dài một hơi, cúi đầu nhìn thoáng qua di động.
Mộc Tử Hoành vừa lúc gửi tới tin nhắn wechat cho cô: [ Nghiên