“A Thành, em sẽ bảo vệ cho công ty, lẳng lặng canh giữ linh hồn đang ngủ yên kia, chờ đợi anh trở lại.
Anh đã nói, chờ sau khi em hoàn thành xong giậc mộng của mình, anh sẽ mang em đi vòng quanh thế giới, nhưng cho đến lúc đó em cũng sẽ đồng ý tiếp nhận cộng ty của cha mình, thật ra em vẫn luôn nghĩ như.
vậy nhưng vân chưa nói cho anh biết, cha đối xử với em tốt lắm, em muốn hoàn thành giác một của ông ấy, để ông cùng mẹ có thể chu du thế giới.”
“ Dù sao chúng ta cũng còn trẻ, vẫn có nhiều thời gian đề chờ, chúng tạ chờ cha mẹ đi du ngoạn quanh thế giới trở vê thì chúng ta lại đi vân còn kịp mà.”
Lam Hân lẫm bầm nói một mình, cô nói xong, lại cần thận đặt lại toàn bộ ký ức của Lục Hạo Thành, đem cát vào két sắt kia.
” quản lý Lam, uống ly nước đi.”
Ninh Phi Phi bưng một ly nước tiến vào.
Nhìn th ân mắt Lam Hân hồng hồng, cô.
cũng rất đau lòng.
Cô ấy đem ly nước đặt ở trước mặt Lam đàn, muốn nói ra vài lời an ủi, nhưng lại không thể thốt nên lời.
“Cám ơn Phi Phil Sau này, có thể sẽ khiến cô vất vả hơn một chút, phải làm hai phần công việc liên tục cho tới khi A Thành trở vê.”
Ninh Phi Phi vừa nghe lời này, hô hấp tạm dừng một chút, tựa như Âu Cảnh Nghiêu nói vậy, quản lý Lam vẫn không chịu nhận sự thật về chuyện giảm đốc Lục gặp chuyện không may.
” Được! Quản lý Lam.”
Lam Hân cười cười, thật ra đây là lúc mọi người cảm thấy lo lẵng cho cô nhất.
Nếu như cô cứ,khóc lớn một hồi, thương tâm khổ sở bộc phát ra ‹ tất cả, mọi người nhìn cô trút hết nỗi niềm cũng sẽ không thấy lo lắng