Hôm nay anh sẽ đánh người phụ nữ này.
“Các người đừng ngăn cản tôi, Tô Cảnh Minh tôi hôm nay sẽ đánh phụ nư.
Tô Cảnh Minh rống to đi về phía trước vài bước.
Au Cảnh Nghiêu, Mộc Tử Hoành, Lâm Hạo Thiên cũng không ngăn cản anh, ba người này hôm nay sao lại bình tĩnh như vậy.
Bình thường Lâm Hạo Thiên đã sớm tiên lên, châm chọc nói một câu: “Đánh phụ nữ tính là đàn ông gì chứ, sử ký vinh quang này, nêu bị vợ tương lai của anh nhìn thấy, chứng cứ tội lỗi lịch sử của anh cả đời đêu không xóa được.
“
Nhưng sao Lâm Hạo Thiên có thê thờ ơ cơ chứ?
Anh hét lên một lần nữa: “mấy người không ngăn cản tôi, hôm nay tôi phải dạy cho cô ta một bài học.”
Lam Hân: “ai ngăn cản anh ấy đi.”
“Đừng ngăn cản tôi.”
Tô Cảnh Minh vẫn đi về phía trước, nhưng không có ai ngăn cản anh.
Tô Cảnh Minh: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao không ai ngăn cản tôi?”
Hừ đáy lòng anh hừ lạnh vài tiếng, “
đánh thì đánh, người phụ nữ này vốn thiếu đánh mà.
Cố An An nhìn Tô Cảnh Minh hùng hỗ đi về phía cô, nói không sợ là giả.
Tô Cảnh Minh đã luyện qua, Lục Hạo Thành rất nhiều chuyện, đều là anh đi xử lý, hai chân Lâm Tử Thường, rất lâu vân còn đau.
Hứa Cảnh Hòa nhìn, kéo Cố An An ra phía sau mình.
Nhìn Lam Hân cười cười, “Lam tổng giám đốc, mọi người đến đây, là vì giải quyết vấn đề, Lục tổng đột nhiên rời đi, mọi người trở tay không kịp.
Lục tổng tự mình nói cho mọi người biết, không phải rất thuyết phục sao?