Đáy lòng vô cùng cay đắng, anh ấy biệt Lục Hạo Thành có thê không trở về, nhưng đây là lý do duy nhất cô sông sót.
Ninh Phi Phi liếc mắt nhìn Lạc Cần Hi một cái, anh ấy và Âu Cảnh Nghiêu, Mộc Tử Hồ ni Tô Cảnh Minh, Lâm Hạo Thiên không giỗng nhau.
Khó trách lại trỏ thành tri kỷ của Lam Lam.
Anh ấy rất hiểu Lam Hân trong lòng đang nghĩ gì?
Còn phụ họa Lam Hân như vậy, ánh mắt s.
với bất cứ lúc nào đều ôn nhu hơn, lại có đau đớn.
Âu Cảnh Nghiêu thì vẫn muốn Lam Hân châp nhận sự thật.
Nhưng Lam Hân chưa bao giờ đồng ý đôi mặt, chỉ mong Lam Hân kiên trì là đúng, Lục Hạo Thành thật sự còn sông ở một góc nào đó trên thế giới này.
Lam Hân có thể đợi đến khi người mình yêu.
“Bộp…” Trong văn phòng Có thị của Có An An.
P An An lật đỗ toàn bộ đồ đạc trên an.
Ngũ quan tỉnh xảo của cô ta, trang điểm diễm lệ, da thịt hai má trắng.
như tuyết, hiện lên một tia phân nộ, cô ta vốn có màu sắc nhu mỹ như hoa, giờ phút này dữ tợn tông SỢ.
“An An, em đừng nỗi giận, em tin tôi, Lam Hân chồng đỡ không được bao lâu đâu.
Lục Hạo Thành đột nhiên biến mắt, nhất định có vấn đề.
‘ Hứa Cảnh Hòa híp mắt ở một bên nói.
Có An An phấn nộ khó hiểu, “Ý anh là sao?
Lúc ở tập đoàn Lục thị, anh cũng nói nhự vậy, hiện tại lại nói như Vậy, chẳng lễ Lục Hạo Thành thật sự xảy ra chuyện sao? “
Hứa Cảnh Hòa quỷ dị mỉm cười, bắt cần mở miệng: “Ai biết được?
Em không nghĩ mọi thứ kỳ lạ sao?
Lục Hạo Thành cho dù muốn