Đôi mắt đẹp thoáng qua một tia nghỉ ngờ, giọng trở nên trầm thấp: “Anh còn có gì giâu giêm em nữa sao?”
Hứa Cảnh Hòa gật gật đầu, nói: “Lục Hạo Thành đã chết.”
“Cái gì?”
Có An An chắn động, không thể tin nổi.
“Anh ta…… anh ta không phải đã ra nước ngoài rồi sao?”
Cố An An vẫn không thể tin, cái người xuất sắc không ai sánh nồi như Lục Hạo Thành không phải ra nước ngoài, mà là đã chết.
Hứa Cảnh Hòa vẫn tự ng là kỹ thuật công nghệ đen của hãn không có người nào địch nỗi, chuyện này, hắn chắc chắn sẽ không la dối cổ ta.
Hứa Cảnh Hòa nhìn thấy vẻ mặt người trong lòng không tin, hơi thở dài: “An An, anh có thê cam đoan, tên đó thật sự đã chết, Lam Hân nói Lục Hạo Thành đi ra nước ngoài, chẳng qua là vì công ty mà thôi.”
Đồng tử trong mắt Cố An An kịch liệt co rụt lại, trái tim cũng cảm thấy đau đớn, vì sao khi nghe được tin người đàn ông vô tình kia đã chét, trái tim cô ta lại thây đau đến như vậy.
Người đàn ông mà suốt một đời này cô ta vẫn mong có được, cứng I rắn và mạnh mẽ tới mức cô ta chỉ cân nhìn thấy anh sẽ cảm giác rất sợ hãi, một người đàn ông đẹp trai tuấn lãng, xuất sắc về mọi mặt như thế lại cứ như vậy mà chết được ư?
“À ” Cố An An không thể tin lui về phía sau vài bước, cúi đầu, vẻ mặt đau khổ.
Cô ta nhìn anh mà lớn lên, mặc kệ anh đối với chính mình tàn nhẫn tuyệt tình đến thế nào, cô ta cũng chưa bao giờ hi vọng anh sẽ chết đi.
Cô ta muốn chứng minh cho anh thầy qua những gì mình đã làm, cô ta không hề thua kém hơn bất kì người phụ nữ nào khác.
Cho dù phải dùng tới những thủ đoạn đê tiện, cô tạ cũng không quan tâm, người có thể thăng được thì chứng tỏ có năng lực.
“An An, em…..
” Hứa Cảnh Hòa có chút nghỉ hoặc nhìn người trước mặt,