Lam Hân thình lình nói ra một câu, làm cho Văn Kỳ hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua cô, ánh mất hai người chạm vào nhau, trong ánh mặt Lam Hân hiện rõ vẻ chân thành.
Trong nháy mắt cô ta cảm giác ở sâu trong nội tâm có một cô cảm xúc dâng trào lên một cách khó tả, không từ ngữ nào hình dung được.
Một câu nói kia của Lam Hân “Tôi tha thứ cho cô.”
Lời nói ấy khiến lòng cô ta kích động lại nóng rực, trào dâng một niêm vui sướng trước nay chưa từng cảm nhận được.
Lần đầu tiên cô ta cảm nhận được lời nói cũng có được độ âm.
“Cám ơn cô, Lam Hân tiểu thư, thật xin lỗi, năm đó, tôi không nên làm ra những chuyện như vậy đổi vói côi”
Giọng điệu Văn Kỳ kích động không thôi, nước mắt lập tức lưng tròng.
Lam Hân cười nhẹ nhàng, không nói gì.
Đối với người sinh ra đã có tất cả điều kiện tốt như Văn Kỳ, từ trong cốt cách đã có sự kiêu ngạo tự nhiên, khí chất kiêu ngạo tự tin đó của cô ta khiến những bạn bè xung quanh vừa hâm mộ lại ghen tị.
Cánh đàn ông thì thích, cánh phụ nữ lại ghen tị, bởi vì cô ta có đủ tư cách để có thê kiêu ngạo, cô ta cũng rất hiếm khi nói lời xin lỗi chân thành với người khác.
Đối với một tiếng thật xin lỗi này với Lam Hân, quả thật là cô tA Thành tâm thật lòng nói ra.
Ngày đó nhìn thấy Lam Hân đau khổ tới như vậy, cô ta mới biết được, chuyện xâu xa mà mình đã gây ra cho cô trong quá khứ đã khiên cô tổn thương sâu sắc đến mức nào Sau khi chào tạm biệt Lam Hân, Văn Kỳ đã gọi điện thoại cho Nhạc Cần Hi ngay đâu tiên, nói cho Nhạc Cần Hi biết Lam Hân đã tha thứ cho cô ta.
Giọng điệu của Nhạc Cần Hi vẫn không tốt, lại làm cho trái tim Văn Kỳ giỗng như vừa buông xuống được một khối đá, đáy lòng bình tĩnh thản nhiên hơn rất nhiều.
Giải quyết xong chuyện này, cô ta cảm giác câu nỗi liên quan giữa bản thân cùng Nhạc Cần Hi dường như đã rộng rãi hơn một chút.
Lam Hân về đến nhà, hai người làm trong nhà đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, cô cùng bọn nhỏ ngôi làm bài tập Mẹ Mộ Thanh vẫn đang bận rộn chạy qua chạy