Có rất nhiều đứa trẻ đã may mắn được nhận nuôi bởi một gia đình tốt, và có một cuộc sống dễ chịu.
Những chuyện này cô ta đều xem ở trong mắt.
Nhìn thây người giàu có ăn mặt phong cách đền xin nhận con nuôi, cô ta sẽ luôn tỏ ra ngoan ngoãn đi đến trước mặt họ.
Tuy nhiên trông cô ta quá lặng lẽ, bởi vì bản thân thây tự ti, trong một khoảng thời gian dài không ai muốn nhận nuôi cô ta cả, Thẳng đến khi Lâm Mộng Nghỉ xuất hiện, lần đầu tiên bà tiếp xúc với đôi mắt của cô ta, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào đó, nước mắt n tròng mà gọi một tiếng” ‘Lam Lam”
sau đó liền chủ động bước tới nói chuyện với cô ta.
Ở thời điểm đó Lâm Mộng Nghi vẫn còn rất trẻ, cũng rất được, toàn thân cao thấp đều tràn ngập quý tộc hơi thở.
Lần đầu tiên cô ta được trông thầy người phụ nữ ăn mặc và trang điểm tỉnh tê như trên TV ở ngoài đời như vậy.
Cô ta đã ở cô nhỉ viên lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đến thế.
Bà đã nắm lấy tay cô ta, rơi nước mắt cười nói: “Cháu có đồng ý trở thành con gái của ta hay không?
Lam Lam con gái của ta đã bị thát lạc mất rồi, tìm không thấy con bé, dáng vẻ của cháu rất giỗng Lam Lạm, nhìn thầy cháu ta tựa như nhìn thấy con gái mình vậy, có cháu bên cạnh, ta sẽ không phải đau đớn như vậy nữa.”
Cô ta vừa nghe xong, cảm giác bản thân chỉ là người thay thế, có chút không muôn.
Nhưng dáng vẻ yêu thương con gái của bà khiên cô ta rât cảm động, cô ta cũng muốn có được một người mẹ như vậy, một người mẹ thật sự yêu thương mình.
Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn nghe lời từ lúc còn nhỏ, người mẹ trước mắt này cũng sẽ yêu thương cô ta không kém gì con gái của bà.
Dưới ánh mắt chờ mong của Lâm Mộng Nghỉ, cô ta nhịn không được gật gật đâu, mím,chặt môi, thật cần thận quan sát biểu hiện trên khuôn mặt bà với đôi mắt to tròn.
Cô ta thây bà nở nụ cười, cười trông rất vui vẻ, bà còn vươn tay xoa xoa đầu cô ta, “Con thật ngoan, Lam Lam của ta, cũng ngoan ngoãn giỗng cháu bây giờ vậy, trồng con lặng lẽ