Lục Hạo Thành nhìn về phía Lam Hân, nhìn cô cùng Ninh Phi Phi đã nói chuyện cũng lâu rồi “Lam Lam, mệt mỏi thì về phòng nghỉ ngơi trước đi nhé.”
Lam Hân mỉm cười lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn chín giờ tôi rồi.
“Nếu không, chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng đi, hiện tại còn sớm, nơi này không phải có chợ đêm rất náo nhiệt hay sao? Chúng ta cũng đi dạo chợ xem.”
Hiện tại tinh thần cô rất phần chắn, căn bản là ngủ không được.
Au Cảnh Nghiêu nhìn thoáng qua chân cô: “Lam Lam, chân của cô không thể đi lâu lắm, từ nơi này đi đên chợ đêm có một chặng đường.”
Lam Hân giật giật hai chân, cảm giác đặc biệt có sức sông, “A Nghiêu, hăn là không có vẫn đề gì quá lớn, hiện tại A Thành đã trở lại, toàn.
thần tôi đều đang ở trạng thái rất tốt, cảm giác hai chân vô cùng có lực, đi đường hẳn là không thành vẫn đề.”
Lục Hạo Thành lại cười nói: “Không có việc gì, đi không được, để anh cõng em.
“Haihna.
” Lam Hân ngây ngôc cười, cô nhớ rõ khi còn nhỏ lúc cô đi không nổi nữa, cũng là anh cõng cô đi, đó là quãng thời gian rất đẹp của hai người họ, Cả hai đều ngây thơ, rất thuần túy, không có tình yêu, chỉ nghĩ làm gì đề đôi phương thây vui vẻ hơn, đối với nhau đều chân thành thật lòng.
Hiện tại hai người bọn họ đều đã trút bỏ tình cảm của trẻ con, lột xác thành tình yêu.
Mối quan hệ thoải mái nhất trên đời có lẽ là như thê này, dù có im lặng không nói câu nào cũng không cảm thấy xấu hỗ hay khó chịu.
Anh hiểu được niềm vui của cô, cô biết nỗi chua xót của anh, không có dựa trên bát kỳ điều kiện nào cũng không cần phải đón ý hùa theo ai.
Cho dù cái giá phải trả trong quá trình này quá lớn, vệt thương cũng quá sâu, nhưng cuôi cùng khi buông bỏ được tất cả, đều nhận được một kết thúc tốt đẹp.
“Đi thôi, anh Hạo Thành.” Lam Hân cười với vẻ mặt đong đầy tình cảm.
Âu Cảnh Nghiêu lại hơi hơi sửng sốt, “Nghe câu anh Hạo Thành này, thấy rât quen thuộc.”
Lục Hạo Thành dát Lam Hân tay, cười nói: “A Nghiêu, giữa tôi và Lam Lam, đã không còn bất cứ tiếc nuối gì nữa rôi, cô ây đã nhớ tới một phần ký ức, đổi với tôi mà nói, cuộc đời này đã viên mãn trọn vẹn rồi.”
Lục Hạo Thành cười vô cùng hạnh