Ninh Phi Phi cũng có chút khẩn trương nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu.
Âu Cảnh Nghiêu cho cô một ánh mắt an tâm, kéo cô sang bên cạnh mình.
Cô tiến lên một bước, chắn ở phía trước Lục Hạo Thành và Lam Hân, “Đừng hòng mang anh ấy đi.
Tống Ngôn Tư, đừng kiêu ngạo như vậy, nơi này cũng không phải địa bàn của cô, nơi này còn có luật pháp; cũng không phải Tống gia các người nói là được.
Tông gia các người rật giỏi, nhưng,cũng không thê tay che trời GÚPGO 5 “Hừ! Luật pháp? Tội đưa vị hôn phu của tôi đi, họ có thê quản lý sao? Nếu cô không muôn bị thương, thì tránh ra cho tôi.
ˆ Tống Ngôn Tư không hề sợ hãi chút nào, tính cách thích gì làm nây, từ nhỏ đã ăn sâu trong con người cô ta.
Giác mơ có giá trị bởi vì trên con đường tìm kiêm, chỉ có thể nhìn thầy nhưng không nhận được.
Tống Ngôn Tư từ nhỏ đều có thể có được thứ mình muốn, trong chuyện Lục Hạo Thành này, vẫn là thích gì làm nây, trước sau như một bá đạo là có thê có được người, và cô ta luôn tự tin như vậy.
Anh thích thiết kế, cô ta cũng thích thiết kế, cô ta còn tự cho là không kém Lam Hân.
Cô ta có thể kề vai sát cánh với anh và làm việc cùng nhau.
Cho nên, giờ phút này cô ta càng thêm tự tin.
Âu Cảnh Nghiêu không tránh ra, mà trấn định đửng trước mặt Lục Hạo Thành.
Nhìn hai tên vệ sĩ càng ngày càng gần, trên mặt anh tuần của anh ấy, mây đen rậm rạp, khóe môi đỏ thân khế mím lại, gân xanh trên trán nồi lên.
Bầu không khí từng khẩn trương lên, Lam Hân nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu, không thê vì chuyện của A Thành, khiên A Nghiêu bị thương được, Phi Phi sẽ khô sở.
“Tống Ngôn Tư, dừng tay lại.” Lam Hân buông Lục Hạo Thành ra, đi vê phía trước một bước, càng đến trước mặt Âu Cảnh Nghiêu.
“Lam Lam, quay lại.” Lục Hạo Thành nhíu mày kêu, người đã đi tới bên cạnh Lam Hân.
“Hừ! Cô có tư cách gì bảo tôi dừng, tay, cô không để ý đên sự sống chêt của A Thành, cùng những người bên cạnh cô âm mưu chiêm tập đoàn Lục thị, cô còn dám đứng ra, tôi đã rất bội phục dũng khí của cô rồi đấy.
“
“Chỉ cần cô ly hôn, cô muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho cô.”
So với Tống Ngôn Tư hùng hồ bức người, Lam Hân lại vẻ mặt bình