Ánh mắt Tô Cảnh Minh lạnh nhạt nhìn thoáng qua mấy người bọn họ.
“Mấy tên nhóc vô tình vô nghĩa các anh, cũng không có ai ở lại chăm sóc cho tôi, đề cho cô gái nhà người ta thức đêm ở chỗ này.” Tô Cảnh Minh nói xong, nhìn tröan0 qua An Kha đứng ở trong góc, anh ây hơi nhíu mày một chút.
Âu Cảnh Nghiêu đứng ở một bên, tay áo sơ mi nửa cuộn, ánh mặt trời từ cửa số chiếu vào, có một nửa chiều lên người anh, khiến anh tựa như nam chính bước ra từ trong truyện tranh.
Ninh Phi Phi đứng bên cạnh anh, nhìn thấy anh nh! vậy, khóe môi không tự chủ được cười cười, người đàn ông của cô thật sự khiến cô mê mân.
Âu Cảnh Nghiêu giọng nói thản nhiên mở miệng: “Là bác sĩ bảo chúng tôi trở về, chúng tôi ở chỗ này cũng không gặp anh được, chỉ băng nghỉ ngơi tốt, ngày hôm sau lại tới chẳm SÓC ạnh.
“
“Ha ha…” Tô Cảnh Minh trào phúng cười, “Cái gọi là tới đây chăm sóc tôi, chính là tìm cho tôi một người chăm sóc sao? “
Người chăm sóc có thể chăm sóc anh ây không?
Anh ấy đã chết trong một ngày ảm.
đạm.
Anh ấy phải có một người có thể nói chuyện.
Tô Cảnh Minh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ở trong bệnh viện.
Âu Cảnh Ng hiêu nhìn thoáng qua tỉnh thần không † tồi của anh ấy: “Chẳng lẽ anh cảm thấy chúng tôi rất nhàn rồi sao2 “
Tô Cảnh Minh vẻ mặt không vui: “Có bận rộn thế nào cũng nên chăm sóc bệnh nhân tôi một chút.
“
Lục Hạo Thành: “Giả bộ.
“
“Khụ khụ…” Tô Cảnh Minh bị sặc một chút.
“Lục Hạo Thành, sao tôi lại giả bộ chứ? Bây giờ tôi là người bị thương.
Các người phải ‹ chăm sóc tôi thật tốt, còn không trở vê với tính cách của mẹ, mây người các người sẽ nhức tai đầy.
Ñ Lục Hạo Thành: “Cho nên chúng tôi không nói với dì Tô.
“
Tô Cảnh Minh: “…” Những người này