Lam Hân nhìn thấy thâm tình và tán thưởng trong mắt anh.
Còn nhớ buổi sáng khi thức dây, Lục Hạo Thành nói: “Lam Lam, mây tháng V gặp, em thay đồi rất nhiều, từ trong ra ngoài, khí chất cũng thay đồi rất nhiều.
“
Lúc â Ấy, cô vừa nghe lời này, hơi sửng sốt một chút.
Cô có thay đổi sao?
Cô cảm thấy như cô vẫn còn là chính mình.
Nhưng khi rửa mặt trong phòng tăm, cô nhìn mình trong kính, cô đã thay, đổi, chính xác là thay đối, cho tới bây giò cô uyên chuyên, trở nên có khả năng lạnh lùng hơn một chút, cuỗi cùng cô cũng thừa nhận sự thay đổi của mình.
Khi mọi người nói rằng bạn đã thay đổi, lại không ai hỏi bạn, bạn đã trải qua những gì?
Bắt đầu từ sáu tui, cuộc sống của cô đã không được bình thường, cô bây giờ không phản nàn, cô sẽ chỉ làm việc chăm chỉ hơn, trỏ thành một người tết hơn.
Làm việc chăm chỉ, chỉ biết rằng, trên thực tế, những gì mọi người cần thực sự không phải là rất nhiều, miễn là sức khỏe tốt, tình yêu chân thành, cũng là một loại người khác không thê có được.
An Kha rất đúng giò, hai tiếng đồng hồ liền đến, cô ấy liền mang theo một ít đồ dùng sinh hoạt và nồi nâu cháo đến phòng bệnh đúng giờ.
Tô Cảnh Minh nhìn mây cái túi nhỏ của cô, bên ngoài trời rât nóng, trên trán cô bốc lên một lớp mồ hồi mỏng manh.
Anh nhíu mày nhìn cô: “Trời nóng như vậy, mang đến nhiều thứ như vậy đề làm gì?” “
An Kha nhìn anh cười cười, “Đây đêu là những thứ anh sẽ dùng khi nhập viện, tôi đều mang theo đủ, tôi bảo người trong nhà nâu cháo cho anh, một lúc nữa nguội uống một chút., An Kha sau khi thay một bộ quần áo, lại trang điềm đơn giản, nhìn tinh thần rất nhiều.
“Vắt vả rồi.” Tô Cảnh Minh vui vẻ cười cười, cô thoạt nhìn ngu ngỗc nhưng rất ấm áp.
An Kha cũng cười, không nói gì.
Ninh Phi Phi