Nốt ruồi quen thuộc, Làm người kinh doanh, điêu mà anh quan tâm
nhất chính là lợi ích của bản thân, Lâm Hiểu Mạn không quay trở về nữa, trang phục mùa thu, phải để một người có năng lực phụ trách
mới được.
Lam Hân nhìn thấy khuôn mặt phúc hắc của Lục Hạo Thành, cô nhịn không được muốn đi
tới xé nát cái mặt đấy ra.
Gian thương, đúng thật là gian thương.
Anh nhanh chóng nghĩ ra những đối sách, nhưng, cô vào làm việc ở tập đoàn Lục Thị với
mục đích duy nhất là để báo thù.
Khương Gia và tập đoàn Lục Thị vẫn luôn hợp
tác.
Nghĩ đến việc của bảy năm trước, lòng cô lại
đau như kim đâm.
Chương 21: Nốt ruồi quen thuộc, Chức vị này, đủ để cô đọ sức với Khương Gia.
Mấy năm nay, mọi việc liên quan đến Khương Gia cô đều nắm rất rõ, Cần Hi và Cần Nghiên luôn âm thầm giúp đỡ cô, chỉ cần có cơ hội, có
có thể báo thù.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Hạo Thành đem vấn đề này cho cô, chính là không biết cô không thể
nào mà rời khỏi vị trí công việc này.
Nhìn thấy sắc mặt của Lam Hân được nới lỏng ra, khóe miệng của Lục Hạo Thành mới nhẹ
nhàng vẽ lên một nụ cười.
Lam Hân lại cắn môi hồng hồng, trong lòng vẫn
đang cân nhắc, cũng nhanh chóng quyết định.
Cô nhìn thân hình của Lục Hạo Thành, khí thế
Chương 21: Nốt ruồi quen thuộc, lạnh lùng, chính là đang đợi cô trả lời, cô cười
nhạt nói: “Cảm ơn sự tín nhận của Lục tổng.”
Lục Hạo Thành đột nhiên cười tà mị., anh vươn cánh tay thon dài của mình ra, nhìn vào Lam
Hân.
Cô Cũng đưa tay ra, bắt tay với anh.
Lục Hạo Thành cười nói:”Lam tổng giám, chúc
mừng sự hợp tác thành công của chúng ta.”
“Hợp tác vui vẻ.”Lam Hân cũng lễ phép cười.
Trong lòng bỗng nghĩ đến việc không biết sẽ phải nói như thế nào với tiểu Tuấn ba đứa và
mẹ.
Lục Hạo Thành cúi đầu, ánh mắt vô tình lướt qua tay của Lam Hân, đột nhiên, mu bàn tay cô
hiện lên một nốt ruồi, gây sự chú ý của anh,
Chương 21: Nốt ruồi quen thuộc, trong lòng anh bông giật mình, trong lòng kích
động như muốn nhảy dựng lên.
Vị trí của nốt ruồi này, rất giống với của Lam
Lam.
Lam Hân thấy sắc mặt Lục Hạo Thành bỗng
nhiên thay đổi, nhanh chóng thu tay lại.
Tay cô vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh. Cái tên Lục Hạo Thành này đột nhiên làm sao vậy? Tay
cô có vấn đề gì sao?
Cô tươi cười nói: “Lục tổng, nếu không còn có
việc gì, thì tôi xin phép ra ngoài trước.”
Nói xong, Lam Hân không đợi Lục Hạo Thành
trả lời, bước nhanh chân ra khỏi