Chương 2195: Tuyệt vọng
Sau khi Diệp Phong muốn hiểu câu trả lời cho những câu hỏi này, anh ta đã tự tát mình một cái thật nặng. Tại sao anh ta lại ngốc như vậy? Làm sao anh ta có thể làm tổn thương Lạc Thanh An một lần nữa?
Anh ta đột ngột quay người lại, bay về phía động sườn núi của Lạc Thanh An.
Lạc Thanh An ủ rũ ngồi dưới đất, mái tóc bạch kim phủ đầy tuyết, nhất thời thần sắc không được tự nhiên.
Lạc Thanh An ngồi dưới đất, nước mắt âm thầm chảy ra.
Cô bất lực và tuyệt vọng biết bao.
Nhìn thấy Lạc Thanh An đang già đi nhanh chóng, Diệp Phong trong lòng dâng lên cảm giác tự ti. Anh ta loạng choạng bước tới và từ từ ngồi xổm xuống.
Sau đó, dịu dàng và thương tiếc ôm Lạc Thanh An vào lòng.
Lạc Thanh An ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Phong, liền kháng cự đẩy anh ta ra.
Nhưng Diệp Phong ôm cô quá chặt, chặt đến mức cô không thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh một chút nào.
Lạc Thanh An chỉ biết buồn bã khóc.
Diệp Phong lẩm bẩm: ‘Anh đã bỏ lỡ em một lần, thì sẽ không muốn cả đời bỏ lỡ em. Anh đã từng rất tự ti là mình già, sợ sau khi em lớn rồi thì sẽ chán ghét anh. Hiện tại ông trời đã cho anh nhìn rõ lòng mình, nếu thật sự là yêu nhau thì sẽ không ghét bỏ sự già nua của đối phương, mà chỉ thương đối phương thôi.”
“Thanh An, cho anh một cơ hội nữa. Hãy để anh Diệp Phong ở bên cạnh em. Được không?”
Lạc Thanh An liều mạng lắc đầu: “Tôi không phải Lạc Thanh An, cậu nhận nhầm người rồi.”
Diệp Phong nói: “Anh biết em là Thanh An của anh. Thanh An, em đừng buồn, anh sẽ cùng em tìm cách chữa bệnh”
Lạc Thanh An chỉ biết hiện tại cô đã già đến mức không còn ra con người, thậm chí còn có suy nghĩ muốn chết. Cô không muốn phơi bày những mặt yếu đuối nhất của mình cho người mình yêu. Lúc này cô chỉ có một ý nghĩ, phủ nhận thân phận nói: “Tôi đã nói tôi không phải Thanh An của cậu.”
Diệp Phong nhẹ nhàng buông cô ra, khi nhìn thấy đôi mắt của Lạc Thanh An, cho dù gương mặt cô
Màu mắt đen tuyền như màn đêm, ánh mắt sáng rõ, giống hệt đôi mắt trong trí nhớ của Diệp Phong.
Diệp Phong không còn quan tâm đến hàng ngàn điều cấm ky, bất ngờ nghiêng người hôn cô.
Lạc Thanh An trợn to mắt kinh ngạc.
Vào lúc đó, cơ thể cô như trở thành một con rối, trong giây lát không thể cử động.
Một lúc lâu sau, cô mới hồi phục và dùng ngâm châm đâm vào người Diệp Phong.
Trong màn đêm giông bão, cô chọn cách một mình chạy đi.
Vì quá kiệt sức, cô đã uống thuốc để chạy nhanh hơn.
Ngày hôm sau.
Lạc Thanh Tùng sáng sớm tới động sườn núi chỗ ở của Lạc Thanh An trước đó, chỉ thấy Diệp Phong nằm trên mặt đất, Lạc Thanh An đã biến mất.
Lạc Thanh Tùng đánh thức Diệp Phong dậy, Diệp Phong võ võ cái đầu choáng váng, như nhớ tới những cảnh tượng tối hôm qua kia, Diệp Phong đột nhiên bật dậy. Lạc Thanh Tùng kích động hỏi: “Tuyết Giải Tiên đâu?”
Lạc Thanh Tùng nhún vai: “Bỏ trốn rồi: Diệp Phong bất lực nhìn chảm chäm Lạc Thanh Tùng, cả kinh nói: “Rốt cuộc ngày hôm qua cậu đã làm gì cô ấy?
Lạc Thanh Tùng nói: “Em mới là người cần hỏi, hôm qua anh đã làm gì em ấy?”
Diệp Phong đau lòng nói: “Cô ấy tỏ tình với tôi, nhưng tôi lại từ chối cô ấy. Cô ấy già đi nhanh chóng, đầu bạc trắng như tuyết.”
Lạc Thanh Tùng nói: “Anh sao lại ngốc như vậy? Em ấy đi nhanh chóng, anh không nghỉ ngờ thân phận của em ấy sao?”
Diệp Phong nói: “Đến thời điểm này tôi vẫn chưa đoán ra được thân phận của cô ấy thì tôi quá thiểu năng rồi. Tôi đoán được rồi, nhưng Lạc Thanh An trở mặt không thừa nhận. Cô ấy không thừa nhận mình là Lạc Thanh An, cô ấy còn dùng ngân châm để khiến anh choáng váng”
Lạc Thanh Tùng đột nhiên cảm thấy lòng tốt của mình đang làm mọi chuyện hỏng bét.