Chương 2197: Nói nhảm
Dư Nhân nói: “Với chỉ số IQ của anh, cho dù cháu gái của anh đang đứng trước mặt anh, anh có thể không nhận ra con bé.”
Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy chỉ số IQ của mình đang bị sỉ nhục, anh ta không tự chủ quay lại và nói: “Đó là cháu gái quý giá của tôi. Tôi có thể nhận ra con bé ngay cả khi con bé biến thành tro.”
Nói thế này có vẻ hơi đen đủi. Nghiêm Mặc Hàn nói xong, vỗ võ miệng của anh ta, tự nói với mình: “Lại nói nhảm rồi.”
Như thế Chiến Hàn Quân mới bỏ qua cho anh ta.
Dư Nhân nhìn Chiến Hàn Quân nói: “Sao anh không nói thật cho chỉ thêm Vậy thì cũng sẽ thấy tên ngốc này, nếu không, khi anh ta trở về thủ đô, anh ta mắm dặm muối vào mối quan hệ giữa anh và Tuyết Giải khi Linh Trang nghe thấy những lời nói của anh ta, ít nhữ không vui”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Nghiêm Mặc Hàn nghe hai người trước mặt xì xầm to nhỏ với nhau, rất không vui, lẩm bẩm nói: “Có chuyện gì vậy? Tại sao các anh đều biết nhưng tôi thì không?”
Dư Nhân không nhịn được mà khiêu khích Nghiêm Mặc Hàn: “Bởi vì anh là đồ ngu ngốc”
Nghiêm Mặc Hàn tò mò hỏi: ‘Anh đang giấu tôi cái gì?”
Chỉ sau đó, Dư Nhân mới nói sự thật: “Không phải anh luôn tò mò tại sao ngài Quân lại đối xử tốt với Tuyết Giải Tiên đến vậy sao?”
Nghiêm Mặc Hàn vẫn còn hơi khó xử khi nhắc đến sự việc này, anh ta nhìn Chiến Quốc Việt với ánh mắt bất mãn: “Em thấy rất kỳ lạ, bình thường anh là người lạnh lùng không gần thế tục, nhưng sự nhiệt tình của anh với bà Tuyết Giải Tiên đúng là hơi quá đà rồi”
Chiến Hàn Quân nhìn anh ta chằm chắm không nói nên lời, nói một câu gây sát thương cực lớn: “Chỉ số thông minh của em không khác gì một đứa trẻ thiểu năng.”
“Anh còn xúc phạm em…” Nghiêm Mặc Hàn tức giận.
Lúc này, Dư Nhân bật thốt lên: “Bởi vì Tuyết Giải Tiên chính là đứa con gái bảo bối của ngài Quân.”
Khuôn mặt của Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên co giật: “Con gái bảo bối?”
Dư Nhân dừng lại và nói: “Con bé là Lạc Thanh An.”
Đôi mắt Nghiêm Mặc Hàn gần như lồi ra “Anh đang nói cái gì vậy? Tuyết Giải Tiên là Lạc Thanh An? Chuyện này
“Họ quá khác nhau rồi” Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy ngài Quân và Dư Nhân đang lừa anh ta.
Chiến Hàn Quân nói: “Để tránh bị người khác truy đuổi, Thanh An nhà tôi đã thực hiện một màn dịch dung toàn cơ thể đáng sợ. Tuyệt chiêu bí mật này sẽ khiến con bé già đi rất nhanh.”
Cái đầu đang lắc của Nghiêm Mặc Hàn đông cứng lại.
Giờ phút này, anh ta đột nhiên hiểu ra, ngài Quân, Chiến Quốc Việt, còn có Lạc Thanh Tùng, Diệp Phong đối xử tốt với Tuyết Giải Tiên như vậy, bởi vì bọn họ nhận ra đó là Lạc Thanh An.
Uổng công anh ta làm cậu, anh ta không những không nhận ra cô mà còn làm khó đứa trẻ hay bị bệnh tật này. Nghiêm Mặc Hàn lúc này cảm thấy rất xấu hổ.
Anh ta khẽ hỏi ngài Chiến: “Em là người cuối cùng biết thân phận của Lạc Thanh An sao?”
Dư Nhân nhún vai và gật đầu: “Nếu tôi không nói cho anh biết, với chỉ số IQ của anh thì đúng là người cuối cùng biết sự thật.”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận trừng Dư Nhân: “Anh đang xúc phạm tôi đấy à?”
Sau đó, Nghiêm Mặc Hàn xốc lại tinh thần: “Hai người cũng biết tôi ngốc nghếch rồi. Nếu tôi đi một mình thì chắc chắn không ra được khỏi Thiên Lũng. Không được, tôi phải ở lại đi tìm Thanh An. Tôi phải đích thân xin lỗi con bé”
Chiến Hàn Quân “Lời xin lỗi của em cứ nói sau. Hiện tại em cứ coi con bé là Tuyết Giải Tiên, đừng tạo áp lực cho con bé, hiện tại anh không nghĩ Thanh An có thể chấp nhận chúng ta.”
Nghiêm Mặc Hàn lần này ngoan ngoãn hợp tác: “Ừm.”
Sau khi Lạc Thanh An rời khỏi động sườn núi, với tác dụng của thuốc, cô đi một hơi hơn năm trăm mét.
Khi Diệp Phong đuổi theo cô, Lạc Thanh An đã trốn trong bụi cây gần đó, nghe thấy tiếng gọi liên tiếp của anh ta, trong lòng Lạc Thanh An tràn đầy buồn bực.