Cố phu nhân nghe thấy vậy, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
Bà nhìn thoáng qua Lam Hân đang cúi đầu.
Chẳng lẽ đúng như An An nói, Hạo Thành thực sự bị người phụ nữa này mê hoặc rồi, bất tri bất giác, ánh mắt mà Cố phu nhân nhìn Lam Hân có thái độ thù địch.
Hạo Thành đứa trẻ này, là bà từ nhỏ nhìn anh lớn lên, anh đối với mọi chuyện đều rất nghiêm túc.
Nếu Lam Lam của bà còn, bå sẽ không cần phải dùng sức ép để ép hôn sự của hai nhà?
Lục Hạo Khải chính là một loại phế vật ăn chơi đàng điểm.
An An gả cho hắn, sẽ không được hạnh phúc.
Nhưng Lam Lam của bà, như thế nào cũng không tìm được, bà hi vọng bao nhiêu, sẽ có một ngày con bé sẽ đột nhiên xuất hiện bên cạnh bà.
Bà nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hạo Thành, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nói nặng lời:"Hạo Thành, cậu có biết tôi để cậu cưới An An là có nguyên nhân, chẳng lẽ cậu không thể hoàn thành tâm nguyện của hai bác hay sao?"
Lục Hạo Thành suy nghĩ, anh biết ý của Cố phu nhân, một lúc sau, anh mới nhìn Cố phu nhân cười nói:"Sẽ có một ngày, tôi sẽ tìm được cô ấy trở về."
Câu nói ngắn gọn, đã thể hiện được cảm giác đau khổ chờ đợi của anh bao năm qua.
Nghe thấy lời của Lục Hạo thành, thân thể Cổ An An không khỏi run lên, cô hiểu được, Lục Hạo Thành muốn kết hôn cũng sẽ gả cho Cổ Ức Lam mà không phải là cô.
Trong lòng cô lại đau lòng hơn, lí do cô tồn tại đến nay ở Cố gia là vì muốn gả cho Lục Hạo Thành, nếu không vì về để gả được cho Lục Hạo thành, trong mắt người nhà Cố gia, cô không có giá trị lợi dụng nào cả.
"Hạo Thành!" Cố phu nhân đau lòng nhìn anh, bà không muốn nhắc lại chuyện tìm con gái, hai mươi năm sắp trôi qua rồi, vẫn còn hi vọng hay sao?
"Hạo Thành, không được nữ rồi, cậu không cần phải sống cố chấp như vậy nữa." Cổ phu nhân biết, anh đối với Lam Lam cảm thấy áy náy, bà cũng biết, Hạo Thành mấy năm nay đều đi tìm Lam Lam.
Lam Lam mặc dù là vì anh mà mất tích, đối với đứa trẻ mà bà nhìn thấy