Khi đó, cô đã biết mình không phải con gái ruột của mẹ, nhưng cô của khi ấy còn nhỏ, không có năng lực thay đổi tất cả.
Học hành, nỗ lực học hành, ôm ấp niềm tin này, việc học tập của cô cũng được, ít nhất là không cần giống Khương Tĩnh Hàm luôn phải mời gia sư.
Cô ở Khương gia luôn không hòa nhập được với gia đình họ, cho tới buổi sáng hôm đó cô nghe thấy cuộc đối thoại giữa mẹ con họ, cô mới hiểu rõ nguyên nhân.
Trái tim Lục Hạo Thành vì câu nói tôi mất đi một phần ký ức mà cảm thấy kinh ngạc.
Anh không nói chuyện, nhưng vẻ mặt nặng nề, mím môi như có suy nghĩ, ngay cả khóe mắt ngày thường trông có chút ngả ngớn cũng thu lại.
Đi một lúc, Lục Hạo Thành lại chậm rãi hỏi: "Lam tiểu thư tại sao lại mất đi ký ức vậy?"
Lam Hân đột nhiên đứng yên tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt chiếu thẳng về phía trước, tâm trạng bất định nhìn về nơi xa.
Thấm thoắt, bọn họ đã đến trước cửa hàng thời thượng.
Mọi chuyện trên thế giới chính là trùng hợp như vậy, lần trước cô gặp mẹ con Khương Tĩnh Hàm ở quán này, không ngờ lần này lại gặp tiếp.
Bỗng nhiên thấy sự khác thường của cô, Lục Hạo Thành nhanh chóng nhìn theo ảnh mắt cô thì thấy mẹ con Khương Tĩnh Hàm, anh thoảng cái nhớ tới chuyện lần trước.
Nhưng vẻ mặt lần này của Lam Hân không giống lần trước.
Không hốt hoảng lo sợ nữa, mà là tràn đầy tia sáng tự tin.
Anh bỗng nhiên rất mong chờ biểu hiện tiếp theo của cô.
Ánh mắt Lục Hạo Thành khẽ híp lại, thong dong nhìn mẹ con Khương Tĩnh Hàm.
“Mẹ, mẹ nhìn kia, người phụ nữ kia là Khương Lam Hân đúng không? Người đứng bên cạnh chị ta là Lục tổng!” Khương Tĩnh Hàm kinh ngạc nói, ánh mắt trừng lớn nhìn Lam Hân.
Ban đầu tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng nhìn một hồi lâu, cô ta mới xác định người con gái mặc chiếc váy trắng thịnh hành nhất năm nay, khí chất thanh cao, từng cử chỉ hành động đều lộ ra vẻ tự nhiên, ung dung tự tin trước mắt là Khương Lam Hân.
Nếu không phải khuôn mặt giống nhau này, cô ta căn bản không tin người con gái bắt mắt trước mắt sẽ là Khương Lam Hân.
Trong ấn tượng của cô