Khương Tĩnh Hàm chỉ muốn thấy xé tan sự giả tạo của Khương Lam Hân nên căn bản không chú ý tới lời nói của mình.
Đào Mộng Di nhíu nhíu mày nhìn Khương Tĩnh Hàm, Hàm Hàm sao không giữ mồm miệng vậy chứ?
Khương Lam Hân sống mười mấy năm ở Khương gia, gương mặt này thực sự là Khương Lam Hân không sai.
Nhưng...
Ánh mắt ý cười của Lục Hạo Thành dần lạnh xuống, khóe môi hơi mím nhướng lên độ cong lạnh lẽo: “Xem ra Khương thị có tâm tư gây rối tập đoàn Lục thị tôi sao? Tôi ngược lại muốn tỉ mỉ kiểm tra xem tập đoàn Lục thị có chó của Khương gia hay không?"
Câu nói trúng tim đen này khiến vẻ mặt Đào Mộng Di kinh ngạc, vẻ mặt cao ngạo đắc ý nháy mắt trở lên trắng bệch. Bà ta vội vàng cười xòa: “Lục tổng, cậu chế cười rồi, Hàm Hàm nhất thời sốt ruột nên vội nói ra, Lục tổng không cần chấp nhặt với Hàm Hàm, xem ra chúng tôi thực sự nhận nhầm rồi, tôi có một đứa con gái đã rời nhà nhiều năm, ngoại hình rất giống với cô Khương, tôi thấy cô Khương nên nóng lòng nhớ tới con gái, cô Khương không cần để ý!”.
Đào Mộng Di nói tới câu cuối, vẻ mặt càng trở nên đau lòng.
Thực sự có mấy phần tâm niệm chân thành.
Nóng lòng nhớ con gái?
Lam Hân nhìn bộ mặt giả dối của Đào Mộng Di, nụ cười khóe miệng rất lạnh, bà ta thực sự có thiên phú diễn xuất, không đi đóng phim thực sự quá đáng tiếc.
Dùng con gái nuôi của mình để đổi lấy lợi ích của bản thân, dưới nhân gian này cũng chỉ có Đào Mộng Di mới có thể làm được.
Nụ cười Lam Hân ung dung, chỉ là ánh sáng dưới đáy mắt lạnh không chút độ ấm, giọng điệu cô không nhanh không chậm, từng cử chỉ hành động mềm mỏng mà cứng rắn: “Khương phu nhân nặng lời rồi, con người tôi gần đây rộng lượng không chấp nhặt với người khác, hy vọng lần sau hai vị không nhận nhầm nữa là được!"
"Khương tiểu thư, sẽ không có lần sau." Nụ cười Đào Mộng Di có chút gượng ép, đáy mắt lại là một mảnh mây đen.
“Lục tổng, chúng ta đi thôi!” Lam Hân nghĩ, nếu như có thể cả đời này cũng không muốn gặp lại hai bộ mặt giả dối này.
“Ừ!” Lục Hạo