Cô mất đi một phần ký ức, khiến trái tim anh lại có thêm vài phần mong đợi.
Lam Lam, lần này để anh tìm được em, đúng không?
Lục Hạo Thành củi đầu, ánh mắt thường xuyên nhìn Lam Hân.
Lam Hân thong dong uống trà, ánh mắt cũng thường xuyên nhìn Lục Hạo Thành.
Ban đầu cô cho rằng, Lục Hạo Thành sẽ hỏi cô một vài vấn đề, ai mà biết chuyện của Khương Lam Hân một câu anh cũng không hỏi, mà chỉ nói câu được câu chăng với cô về chuyện khác.
Dường như thấy sắp tới giờ rồi, Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, ánh mắt mỉm cười, âm thanh trong trẻo: Lam tiểu thư, không để ý đổi một nhà hàng khác chứ?"
Lam Hân cười gật gật, lời của anh vừa đúng ý cô, cô hơi cười nói: “Lục tổng, vậy đi tới nhà hàng khác nhé!”
Cô hiểu rõ ý của Lục Hạo Thành, Khương Tĩnh Hàm gọi một cuộc điện thoại, cho dù không nghe thấy cô ta nói cái gì, nhưng cô biết trong lòng mẹ con Khương gia muốn làm gì?
Hai người rời khỏi khi hai mẹ con Khuong gia không chú ý.
Lục hạo Thành cũng không sợ bất kỳ người nào biết anh và Lam Hân cùng nhau dùng bữa tối.
Anh chỉ không muốn bữa tối của anh và Lam Hân bị người khác quấy rầy.
Đáy lòng anh thừa nhận, anh rất có hứng thú với Lam Hân, đặc biệt là cô luôn cho anh cảm giác của Lam Lam.
Còn là mẹ của Nhiên Nhiên nữa, hai chuyện hợp lại, Lục Hạo Thành liền có cảm giác không thể buông tay Lam Hân được.
Lục Hạo Thành đưa Lam Hân đi qua một con hẻm ở quảng trường Thời Đại, trong đây cũng có một nhà hàng có hương vị rất được, cảnh vật xung quanh cũng tốt hơn chỗ trước đó.
Lần này, Lục Hạo Thành trực tiếp đưa Lam Hân vào bên trong.
Sau khi hai người chọn món, vẫn nói chuyện câu được câu chăng chờ đồ ăn mang lên.
Wechat Lục Hạo Thành vang lên mấy lần.
Anh nhấn vào mở màn hình ra xem, là tin nhắn Mộc Tử Hoành gửi đến, bên cậu ta đã bàn bạc ổn thỏa với Nhạc Cẩn Nghiên, sớm ngày mai sẽ dẫn Lam Tử Nhiên đến công ty ký kết hợp đồng.
Lục Hạo Thành thấy tin nhắn này, khóe miệng cong lên ý cười nhàn nhạt.
Hiệu suất làm việc của Mộc Tử Hoành lần này rất được.